Đoàn người xôn xao.
Có nghi ngờ, có hỏi han, có nhiều câu hỏi quấy rầy ngờ vực.
“Bọn họ chết như thế nào?”
“Lẽ nào bọn họ không sử dụng đạo cụ hả?”
“A Cường mang bao nhiêu đạo cụ đi vào, vì sao lại chết?!”
“Đúng vậy! Cho dù chết, không có lý nào chết nhanh như thế!”
Đối diện với mấy lời chất vấn này, người đàn ông chỉ suy yếu khẽ gật đầu, trả lời: “Con mèo kia rất mạnh… Tốc độ quá nhanh, mọi người không kịp…”
Anh nói xong thì ho khan, như thể đã rất suy yếu.
Mấy nhân viên làm việc đứng ra duy trì trật tự, đưa người đàn ông đi hỏi thăm tình hình, hiện trường nóng nảy và hỗn loạn cuối cùng dần dần bình ổn.
Bạch Ấu Vi nhìn bóng lưng đối phương từng bước đi xa, nhếch miệng lên chế giễu, “Hắn đang nói dối.”
Vu Á Thanh nghe vậy ngẩn người, hỏi cô: “Vì sao nói như vậy?”
“Trò chơi số 21 là trốn Meo Meo, tôi đã xem tư liệu trò chơi, số người phát động ít nhất 10 người, sau khi vào trò chơi cần tìm chỗ trốn, sợ bị nó bắt được.” Bạch Ấu Vi nhìn cô, hỏi, “Cô cảm thấy tất cả người chơi đi vào sẽ trốn chung một chỗ ư?”
Vu Á Thanh chau mày: “Đương nhiên phân tán đi trốn.”
Bạch Ấu Vi: “Nếu đã phân tán, vậy làm sao hắn biết những người khác chết hết?”
Vu Á Thanh ngẩn ngơ.
“Không sai.” Nghiêm Thanh Văn như có điều suy nghĩ gật đầu, “Dùng mảnh ghép trò chơi rời khỏi trò chơi, nhất định xảy ra ở thời điểm cực kỳ nguy hiểm, lại không có thủ đoạn bảo vệ tánh mạng khác. Vào thời điểm này không thể nào bận tâm đi quan sát tình hình của người khác, trừ phi 10 cá nhân ở cùng nhau.”
Một bên Lữ Ngang không nhịn được nói: “Có lẽ lúc hắn ta đi ra, thấy những người khác biến thành thú bông, cho nên cho rằng bọn họ chết hết ở trong trò chơi.”
“Nếu nói như vậy, cũng có điểm mâu thuẫn.” Thẩm Mặc tỉnh táo nhắc nhở Lữ Ngang, “Anh ta vừa nói, bởi vì ‘Tốc độ mèo quá nhanh’, rõ ràng mười người ở trạng thái phân tán, làm sao anh ta biết nguyên nhân cái chết của người khác? Vừa rồi bao nhiêu người vây quanh chất vấn anh ta, nhưng anh ta chẳng có nửa điểm bối rối, vào thời điểm này từ chối nói mình không biết gì hết mới là phản ứng bình thường!”
Khóe miệng Bạch Ấu Vi chứa đựng ý cười khinh miệt: “Chín người chết, khẳng định không thoát được liên quan đến người đàn ông kia. Hoặc là, hắn trực tiếp ra tay, hoặc hắn gián tiếp giở trò.”
“Tại sao anh ta làm như vậy?!”
Vu Á Thanh đã tin nhóm Bạch Ấu Vi 80, 90%,, không nhịn được hỏi:
“Lãng phí cơ hội mảnh ghép trò chơi đi một lần gϊếŧ chín người, mục đích là cái gì?!”
Chu Xu cũng không hiểu, suy tư nói: “Nếu chỉ vì gϊếŧ người, không nhất thiết cần tiến hành ở trong trò chơi…”
“Ai biết được ~” Bạch Ấu Vi không sao cả nhún vai, “Cho mọi người một lời khuyên: Sau khi gia nhập vào tổ xác định và đánh giá, nếu gặp phải người đàn ông đi găng tay màu trắng ban nãy, nghìn vạn lần tránh xa một chút, đừng vào chung nhóm với hắn ta.”
Nghiêm Thanh Văn nhìn bóng lưng đã đi xa, hơi nheo mắt lại, “… Đúng là quái đản, cẩn thận một chút không sao.”
“Đúng vậy, anh ta đi găng tay trắng, cảm giác thật kỳ quặc.” Chu Xu cũng nói.
Hầu như mỗi người đều chú ý tới găng tay trắng.
Cảm giác không hài hòa mãnh liệt.
Vu Á Thanh thì lo lắng một chuyện khác: “Nếu tập kết nhiều cao thủ như vậy cũng không thể thông quan trò chơi số 21, 7 ngày sau nội thành sẽ biến thành khu vực nguy hiểm, đến lúc đó, căn cứ chỉ có thể bị ép di chuyển đi chỗ khác.”
Cô cắn cắn môi, bàn giao với những người khác: “Tôi muốn trở về tổng bộ một chuyến, đi trước!”
Vu Á Thanh vội vã bỏ đi.
Mọi người đứng ở cửa chính nhìn cô bỏ đi, suy nghĩ khác nhau.
Lữ Ngang hỏi Nghiêm Thanh Văn: “Chúng ta còn đi báo danh tổ xác định và đánh giá sao?”
“Chờ tin tức đi.” Nghiêm Thanh Văn rút ra một điếu thuốc, châm lửa, giọng hờ hững, “Nếu căn cứ muốn thay đổi địa điểm, hiện tại gia nhập vào tổ xác định và đánh giá, không có ý nghĩa.”