“Ở.” thầy Thừa chỉ chỉ phương hướng phòng ngủ, “Ở trong phòng ngủ cùng Vi Vi ấy.”
Bước chân Thẩm Phi chậm lại, hoài nghi mình nghe lầm, ngạc nhiên nhìn về phía thầy Thừa: “Hả?”
Thừa Úy Tài như thể không phát hiện vẻ mặt anh khác thường, một bên cằn nhằn quét dọn, một bên khuyên nhủ anh: “Nếu không tối nay cháu hãy đến! Hai đứa vừa ngủ, để hai đứa ngủ thêm một lúc… Vi Vi vừa ra khỏi trò chơi, anh cháu canh giữ mấy ngày ở bãi đỗ xe cũng mệt mỏi…”
Thẩm Phi: “Anh cháu và Bạch Ấu Vi ngủ chung một phòng?!”
Giọng anh cao vυ't, cuối cùng thầy Thừa nhận ra, ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Sao thế?”
Giọng nói khó hiểu, như thể không rõ chuyện Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi ngủ chung một phòng có gì kỳ lạ.
Thầy Thừa nói: “Hai đứa luôn ngủ chung…”
“Hai người bọn họ vẫn ngủ chung?!!”. Truyện Phương Tây
Biểu cảm Thẩm Phi càng vặn vẹo, giọng nói căng như dây đàn, the thé!
Thầy Thừa bị phản ứng của anh làm hoảng sợ, rất sợ anh suy nghĩ nhiều, vội vàng giải thích: “Không phải… Tiểu Trầm, cháu đừng hiểu lầm, anh cháu để tiện chăm sóc cho Vi Vi, dù sao chân Vi Vi không tiện…”
“Cho dù không tiện cũng không cần thiết ngủ chung một phòng!” Thẩm Phi không thể nhẫn nhịn nữa, bước mấy bước tới trước cửa, giơ tay gõ cửa rầm rầm!
Cửa phòng mở rất nhanh.
Thẩm Mặc nhíu mày đứng ở cửa, sắc mặt bình tĩnh.
Thẩm Phi rất kính sợ người anh họ này, âm thanh lập tức yếu đi bảy, tám phần, vo ve nói: “Anh… tại sao anh, ngủ chung phòng với phụ nữ…”
Nói xong, con mắt không nhịn được liếc vào trong một cái.
Kết quả thấy trong phòng chỉ có một cái giường lớn, ánh mắt anh ngay lập tức mở to, giọng nói không thèm che đậy: “Hai người ngủ chung trên một giường?!”
Trong phòng Bạch Ấu Vi liếc nhìn cái giường, bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, đây là giường hai người.”
Thẩm Phi kích động: “Đây không phải là vấn đề giường! Là…”
Chưa nói xong, anh bị Thẩm Mặc đẩy ra ngoài hai bước, tiện tay đóng cửa phòng.
“Tới tìm anh có chuyện gì?” Thẩm Mặc hỏi anh.
“Anh Mặc!” Thẩm Phi đang chìm trong sự hoảng hốt đại ca nhà mình ở chung với một cô gái, “Làm sao anh có thể ngủ chung với cô ta?! Hai người ngủ cùng nhau đã bao lâu? Phát sinh từ lúc nào? Làm sao phát sinh? Là ai nói ra?! Bác Cả biết việc này không?!!”
Đặt câu hỏi liên tiếp nhau làm cho Thẩm Mặc đau đầu, anh cau mày hỏi: “Đến cùng tìm anh có chuyện gì?”
“Anh…” Thẩm Phi khẽ cắn môi, kéo áo Thẩm Mặc, kéo anh đi ra ngoài, kéo anh vào trong góc, hạ thấp giọng nói, “Anh không thể đi theo vết xe đổ của bác Cả.”
Thẩm Mặc cau mày, “Vi Vi không giống.”
Thẩm Phi vừa nghe câu trả lời này, càng hết hồn, che ngực nói: “Anh, lời này của anh có ý gì? Anh thật sự cùng với cô ta hả? Các người… Các người phát sinh quan hệ?”
Nói đến đây, Thẩm Phi không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên vỡ lẽ gật đầu!
“Em biết rồi! Anh bị kích động nhất thời đúng không? Em hiểu! Cô nam quả nữ ở cùng một chỗ… Có đôi khi khó tránh khỏi! Nhưng anh không cần thiết phụ trách cả đời cô ta vì nguyên nhân này! Anh, thời đại thay đổi rồi, tư tưởng lạc hậu của anh nên sửa đổi một chút…”
Thẩm Mặc chê cậu nói nhiều, quay người đi vào nhà, “Không có chuyện gì thì anh đi vào.”
“Aizz?! Ơ kìa!” Thẩm Phi vội đáp, “Có việc! Có việc! Giáo sư Tống bảo em đến mời cô ta tới Tổng bộ! Muốn thảo luận về trò chơi số 24!”
Thẩm Mặc dừng bước, quay người nhìn anh, hỏi: “Bây giờ?”
Thẩm Phi lắc đầu: “Không cần không cần, Giáo sư Tống biết mấy cô gái đều bị tổn thương, đó là lý do cuộc họp diễn ra vào ngày mai, để các cô nghỉ một ngày.”
Thẩm Mặc thoáng gật đầu, “Ngày mai anh đưa cô ấy đến.”
“Còn một việc…” Thẩm Phi do do dự dự, “Mấy ngày nay anh không đến chỗ bác Cả, trước đó để trông chừng ở bãi đậu xe dưới lòng đất nên không có thời gian. Hiện giờ nếu cô ta đã ra khỏi trò chơi, anh, có phải anh nên… về thăm bác Cả không?”
Thẩm Mặc nghe xong im lặng một lúc, sau đó gật đầu một cái, “Ừm, anh biết rồi.”