“Hồ Nhã!” Vu Á Thanh không muốn trở mặt với đồng đội ngày xưa, bước lên trước, lần nữa lớn tiếng ra lệnh cho cô, “Đưa cái chìa khóa đây!”
Hồ Nhã tiếp tục lùi lại, sau đó đột nhiên quay người, chạy về phía lối đi nhỏ!
Vu Á Thanh nhấc chân đuổi theo, chậm một bước!
Hồ Nhã chạy vào phòng của mình, đóng sầm cửa lại!
“Hồ Nhã!” Vu Á Thanh dùng sức gõ cửa, “Cô ra đây! Đừng có hồ đồ! Chìa khoá rất có thể là cạm bẫy!”
Người trong phòng không rên một tiếng.
Những người khác đều bị đánh thức, từng người một ra khỏi phòng, nghi hoặc không hiểu hỏi Vu Á Thanh:
“Sao vậy? Hồ Nhã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Ấu Vi cũng lấy ra bông bịt tai, buồn ngủ hỏi: “Các người ồn ào cái gì thế?”
Vu Á Thanh có phần khó chịu. Mặc dù hành động của Hồ Nhã là việc làm cá nhân, song dù gì cô ấy là tổ viên của mình, Vu Á Thanh cảm giác mình cũng có trách nhiệm. ngôn tình tổng tài
“Trong tay Hồ Nhã có chìa khoá, cô ấy định làm gì đó…” Vu Á Thanh mấp máy môi, thấp giọng nói, “Tôi lo lắng cô ấy gây ra chuyện.”
“Có phải nửa đêm cô ta ra ngoài mở cửa, phát hiện không mở được cửa không?” Bạch Ấu Vi ngáp một cái, lười biếng nói, “Mặc kệ cô ta! Dù sao Công tước bất tử, chúng ta đều chạy không thoát, không thiếu mình cô ta. Ai nấy về ngủ đi!”
Cô đẩy xe lăn trở về nhà, cuối cùng ngủ.
Tô Mạn và Chu Xu nhìn nhau, cũng về phòng của mình.
Vu Á Thanh nhìn bóng lưng các cô, lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt trước mặt… Cô giơ tay lên gõ cửa lần nữa.
Rầm, rầm.
Bên trong cánh cửa không có âm thanh.
Vu Á Thanh suy tư một lúc, nói về phía cửa phòng: “Hồ Nhã, bất kể như thế nào, tôi hy vọng cô hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng để bị trò chơi đầu độc.”
Nói xong, vẫn không có tiếng động.
Vu Á Thanh đứng trước cửa chốc lát, quay người trở về phòng.
…
Lưng Hồ Nhã dán sát cánh cửa, từ từ trượt xuống, cúi đầu, xem cái chìa khóa trong tay.
“Có gì cần suy nghĩ nữa…” cô nhìn chằm chằm chìa khoá, thất thần thì thào, “Nếu Công tước chết có thể thông quan, mình có thể thông quan với bọn họ. Nếu Công tước không chết… Chắc chắn những người khác không sống được, chỉ có mình… Chỉ có mình sống sót đến ngày cuối cùng.”
Cô nhắm mắt lại, nắm chặt cái chìa khóa trong tay.
“Không được tin những người đó… Nên dựa vào vĩnh viễn chỉ có chính mình.”
…
Sáng sớm hôm sau, Bạch Ấu Vi dậy thật sớm.
Tính toán thời gian, đây đã là buổi sáng ngày thứ ba cô ngây người ở trong trò chơi, là thời điểm nên kết thúc.
Cô đẩy xe lăn đi tới nhà hàng.
Quan giám sát đang bày biện bữa sáng, vẫn là cốc sữa đơn giản và bánh mì khô. Mặc dù đơn giản, nó điều chỉnh vị trí đĩa và góc độ món ăn không biết mệt, như người mắc hội chứng ám ảnh cưỡng chế.
Những người khác chưa tới.
Bạch Ấu Vi cắn miếng bánh mì trước, vị giống như đang nhai vụn gỗ.
Cô đặt bánh mì xuống, uống nửa cốc sữa, cũng may là sữa tươi.
“Thực ra có một chuyện, tôi vẫn lưu tâm…” cô mở miệng nói, “Là một trò chơi buổi biểu diễn dành riêng cho phái nữ, nếu điều kiện thông quan là gϊếŧ chết Công tước, có phải hơi quá bạo lực không?”
Quan giám sát lẳng lặng nhìn cô.
Bạch Ấu Vi nói: “Dù sao, bạo lực không phải việc phụ nữ am hiểu. Nhưng nếu không gϊếŧ chết Công tước, chỉ còn cách đi tìm chìa khóa.”
Nói đến đây, cô dừng lại, ngước mắt nhìn kỹ quan giám sát.
“Nhưng mà biện pháp này không đáng tin cậy…” cô nhìn chằm chằm gương mặt giống như trai đẹp trong truyện tranh, bình tĩnh nói, “Bởi vì tôi không cách nào tưởng tượng, nếu trong một trò chơi, quan giám sát cố ý đưa ra tin tức sai lầm, làm sao trò chơi tiến hành tiếp?”
“Quan giám sát vĩnh viễn là chính xác.” cuối cùng nó mở miệng, “Chỉ tồn tại tình huống ngươi chơi hiểu sai, sẽ không tồn tại tình huống quan giám sát sai lầm.”
Bạch Ấu Vi nói: “Tôi hỏi mi một lần nữa, điều kiện thông quan trò chơi, có phải tìm được chìa khoá không?”
Quan giám sát trầm ngâm.
Sau một lúc lâu, nó trả lời: “Điều kiện trò chơi thông quan là trở thành cô dâu cuối cùng.”
Bạch Ấu Vi cười nhạt: “Cảm ơn.”