Trang viên rất rộng, sưu tập manh mối không phải chuyện trong một chốc một lát, các cô đến phòng riêng của mình trước.
Hành lang dài dằng dặc có bảy căn phòng song song, trên bảng tên ở mỗi căn phòng viết tên của các cô.
Sau khi Bạch Ấu Vi đi vào phòng của mình, đầu tiên kiểm tra bốn bức tường, sàn nhà, trần nhà, kiểm tra có cửa ngầm không, sau đó kiểm tra đồ vật như cái bàn, tủ quần áo, giường, cuối cùng là các đồ vật nhỏ như giá cắm nến, cái gương, hộp trang sức.
Toàn bộ không có điểm nào bất thường, cô khóa trái cửa phòng, cẩn thận lấy chìa khóa vàng ra khỏi cổ áo —
Chỉ cần cầm chìa khoá trong tay vặn nửa vòng thuận theo chiều kim đồng hồ, có thể mở nhà thú bông ở bất kỳ không gian nào.
Tuy rằng cô không có ý định trốn đi ngay lập tức, nhưng cô rất tò mò, có thể sử dụng nhà thú bông ở trong trò chơi bình thường không?
Bạch Ấu Vi nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi vào cửa tủ quần áo sát đất điêu khắc hoa văn bông hồng.
Cô đẩy xe lăn đi qua, một đầu để chìa khóa vàng trên cửa tủ quần áo, thuận chiều kim đồng hồ, chậm rãi di chuyển nửa vòng…
Răng rắc.
Mở khóa.
Trong lòng Bạch Ấu Vi ngay lập tức thả lỏng.
Có thể sử dụng nhà thú bông ở trong trò chơi! Không thể nghi ngờ đây là một tin tức tốt!
Mở cửa tủ quần áo, đồng thời cũng mở ra cửa nhà thú bông.
Cô trông thấy huyền quan và phòng khách, đang định đi vào, lại phát hiện không được.
Bạch Ấu Vi đưa tay sờ một cái, như thể có lớp màng chặn, ngăn cản cô ở bên ngoài.
Trong đầu vang lên âm thanh hệ thống nhắc nhở lạnh như băng:
“Người chơi đang ở trong trò chơi, không được rời khỏi phó bản.”
Bạch Ấu Vi: “…”
Cô nhíu nhíu mày, tâm trạng không vui thu tay về.
Xem ra, có thể mở ra nhà thú bông, nhưng mà cô không vào được.
Bạch Ấu Vi bĩu môi, tâm tình không tốt.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Cô cau mày, từ từ đẩy xe lăn đi tới trước cửa, mở cửa phòng.
Chu Xu và Tô Mạn đứng ở bên ngoài.
“Có chuyện gì à?” Bạch Ấu Vi nhăn mày hỏi.
“Chúng tôi định hỏi…” Chu Xu mấp máy môi, cân nhắc lời nói, “Muốn hỏi cô một xíu,, cô có suy nghĩ gì về cái trò chơi này không?”
Bạch Ấu Vi nhìn cô, lại nhìn Tô Mạn, cảm thấy phiền lòng thở dài, lui lại và nói: “Đi vào trước đã.”
Chu Xu và Tô Mạn lập tức bước vào, đóng cửa lại.
“Chủ yếu là chúng tôi muốn xác nhận với cô, có phải trò chơi lần này chỉ có một người còn sống không?” Chu Xu vừa hỏi vừa quan sát nét mặt Bạch Ấu Vi, ý đồ tìm ra dấu vết nào đó, “… Nếu, nếu quả chỉ một người được sống, tôi và Tô Mạn tình nguyện bỏ quyền.”
“Bỏ quyền?” Bạch Ấu Vi cười, “Nghĩa là gì? Định tự sát sao?”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều rất kiên quyết.
“Không phải.” Tô Mạn nói, “Chúng tôi biết cô có phần thắng lớn nhất, cho nên, thay vì tự gϊếŧ hại lẫn nhau biến thành không giống con người, không bằng hợp tác. Tôi và Chu Xu có thể giúp cô trở thành ‘Cô dâu cuối cùng’.”
Bạch Ấu Vi hơi ngạc nhiên.
Hoặc có lẽ cô có chút bất ngờ.
Không nghĩ tới Tô Mạn và Chu Xu ở cùng một phe, cũng không nghĩ tới… Hai người này đột nhiên có tinh thần hy sinh?
Phụ nữ đúng là rất kỳ lạ.
Bạch Ấu Vi cười, mắt hơi cụp xuống, nói: “Không cần thiết.”
Chu Xu và Tô Mạn ngây người.
“Quan giám sát đưa ra gợi ý rất rõ.” Bạch Ấu Vi lười biếng nói, “Gợi ý thứ nhất là trở thành cô dâu cuối cùng, điều thứ hai là Râu Xanh —
Râu Xanh gϊếŧ hết bà vợ này đến bà vợ khác, rồi lại cưới một cô dâu, ai sẽ là cô dâu cuối cùng? Aizz… Trừ phi hắn chết, nếu không vĩnh viễn không có cuối cùng.”
Hai mắt Chu Xu mở to, “Ý cô là… Chỉ cần gϊếŧ chết Râu Xanh, chúng ta có thể trở thành cô dâu cuối cùng? Chúng ta không cần tàn sát lẫn nhau đến người cuối cùng?”
“Ừm, chí ít tôi cho rằng như vậy.” Bạch Ấu Vi gật đầu, “Giống như trong cổ tích vậy, Râu Xanh bị gϊếŧ chết, người phụ nữ nhận được toàn bộ gia sản của hắn, từ nay về sau sống cuộc sống mới.”
“Nếu vậy thì quá dễ dàng!” Trên khuôn Tô Mạn lộ ra ý cười, “Chúng ta có bảy người, lẽ nào không gϊếŧ được một gã đàn ông?!”
Bạch Ấu Vi nghe xong, than thở yếu ớt: “… Trò chơi của gã quan giám sát kia chưa bao giờ dễ dàng.”