Bạch Ấu Vi cảm giác khác lạ, nói: “Giáo sư Tống quá giỏi, có thể nghiên cứu ra số người phát động trò chơi.”
Sở Hoài Cẩn có phần xấu hổ, giải thích: “Giáo sư Tống có thể trắc nghiệm ra vị trí phân bổ và phạm vi của trò chơi thông qua từ trường dị thường, nhưng số người phát động… do chúng tôi tự mình thử.”
“Chính mình thử?” Bạch Ấu Vi kinh ngạc, “Thử bằng cách nào?”
Dưới ánh đèn, biểu cảm Sở Hoài Cẩn hiện ra vài phần nặng nề. Nhìn bề ngoài anh ta sàn sàn tuổi với Nghiêm Thanh Văn, nhưng ngoại hình càng thiên hướng phong cách “dũng mãnh”, dáng người cao ráo, da hơi đen, không hề giống người lãnh đạo bày mưu tính kế, càng giống như vị tướng quân xông pha chiến đấu.
Anh trầm giọng nói: “Thông thường do tôi hoặc đội phó, dẫn dắt đội viên đi vào trò chơi tiến hành xác định và đánh giá, ban đầu đi hai người, sau đó ba người, bốn người, năm người… số người tăng dần, lúc nào trò chơi bắt đầu thì số người của chúng tôi chính là số người tối thiểu phát động trò chơi.”
Bạch Ấu Vi càng giật mình: “Các người không sợ không ra ngoài được à?”
Sở Hoài Cẩn cười khổ thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Lúc ban đầu đúng là rất khó, chúng tôi có rất nhiều đội viên hy sinh… Nhưng mà, bây giờ tốt hơn nhiều, bởi vì chế độ trao đổi đạo cụ đi vào quỹ đạo, mọi người mang theo đạo cụ vào trò chơi, tỷ số sống sót được nâng cao hơn nhiều so với trước đây.”
Thẩm Phi đi theo nói chen ngang: “Mặc dù quy định có vẻ không quan tâm đến tình người nhưng các người không biết, mỗi khi xác định và đánh giá một trò chơi mới chúng tôi phải hi sinh bao nhiêu!”
Giọng điệu của anh có phần bất bình thay: “Nội thành có được sự an bình, bình tĩnh như bây giờ, tất cả đều là thành quả cố gắng của cả tổ nghiên cứu khoa học và tổ xác định và đánh giá!”
“Tiểu Phi.” Sở Hoài Cẩn gọi tên Thẩm Phi, rộng lượng nói, “Em không cần nói nữa. Tôi tin tưởng, về lâu về dài mọi người sẽ hiểu rõ dụng tâm của chúng tôi.”
Anh nhìn về phía Thẩm Mặc, cùng với Thừa Úy Tài, Phan Tiểu Tân sau lưng Thẩm Mặc.
“Mọi người đều nói năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Năng lực hiện giờ của chúng tôi có hạn, việc xây dựng căn cứ có rất nhiều chỗ thiếu sót, chờ sau này… Về sau, chúng tôi sẽ miễn việc tham gia trò chơi cho người già và trẻ con.” Sở Hoài Cẩn nói, “Hiện nay, mỗi thành viên trung tâm bên trong tổ chức được nhận tối đa ba người, không cần tham dự trò chơi đã chỉ định, như vậy có thể thuận tiện chăm sóc cho người nhà.”
“Mọi người có lòng.” Thẩm Mặc hơi gật đầu, “Đổi thành những người khác, chưa chắc có thể làm tốt như mọi người.”
Bạch Ấu Vi vẫn quan tâm chuyện của trò chơi, hỏi: “Các trò chơi xung quanh đây, các người thử tối đa qua bao nhiêu người?”
Sở Hoài Cẩn nói cho cô biết: “Trò chơi phát động số người nhiều nhất trong khu vực này là chạy Marathon 32 người, nhưng ở trò chơi số 24, chúng tôi đã thử hơn một trăm người mà chưa kích hoạt trò chơi. Giáo sư Tống cho rằng, hoặc là nhân số không đủ, hoặc là trò chơi có điều kiện kích hoạt đặc biệt.”
Giữa lúc nói chuyện, đoàn người đi tới điểm cuối cùng của lối đi nhỏ, bên tay phải là một cánh cửa thủy tinh cảm ứng.
Bộ phận cảm ứng đã dừng sử dụng, lúc này cánh cửa thủy tinh mở rộng, hai bên cửa có hai nhân viên an ninh đứng gác. Một người trong đó Bạch Ấu Vi nhận biết.
Là Vu Á Thanh, nữ tổ trưởng hung dữ ngày hôm qua.
Lúc đầu Bạch Ấu Vi đang hỏi về trò chơi, đột nhiên gặp Vu Á Thanh, không khỏi ngẩn người, muốn hỏi cái gì cũng quên hỏi.
Vu Á Thanh thấy nhóm người Bạch Ấu Vi, vẻ mặt bình thường, chẳng ném qua một ánh mắt dư thừa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy
2. Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em
3. Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn NP Tỏ Tình
4. Nghe Tiếng Tuyết Rơi
=====================================
Cô làm động tác chào với Sở Hoài Cẩn, lưu loát lui qua một bên.
Sở Hoài Cẩn dẫn người đi vào, lính cảnh vệ ở lại bên ngoài cửa thủy tinh.
— bên trong đèn đuốc sáng trưng, kê rất nhiều cái bàn, trên bàn có rượu ngon cao lương mỹ vị, có bảy, tám vị khách đang ngồi rải rác.
“Mời ngồi bên này.” Sở Hoài Cẩn khách sáo nói, “Mọi người ngồi xuống từ từ trò chuyện, hôm qua bởi vì có hội nghị làm bữa tiệc tạm hoãn. Bữa cơm này coi như là tôi và Giáo sư Tống nhận lỗi với mọi người.”