“Nó đến à?” Bạch Ấu Vi nghi ngờ hỏi, cô không nhìn rõ tình hình ngoài cửa sổ.
Bên ngoài đen kịt, tiếng mưa rơi quá to. Vị khách nào tới, bọn họ không nhìn thấy, cũng không nghe thấy.
Thẩm Mặc giẫm đống nước dưới chân, nói: “Để anh đưa em lên tầng hai trước!”
Nghiêm Thanh Văn cũng phát hiện sàn nhà càng ngày càng có nhiều giọt nước, mi tâm nhíu lại, nói: “Tất cả lên tầng hai! Tầng một có thể sẽ bị ngập.”
Rong rêu không vô duyên vô cớ xuất hiện ở góc cầu thang. Có thể ngôi nhà này đã bị ngập trong giai đoạn trò chơi điều chỉnh, hơn nữa thời gian bị ngập không ngắn.
Mọi người lên lầu.
Cầu thang là hình số 7, bọn họ đứng ở khúc quặt cầu thang, tiếp tục quan sát tình hình tầng một.
Nước mưa không ngừng thẩm thấu vào trong phòng, mực nước dâng lên cực nhanh, rất nhanh che lấp một bậc thang, còn mưa bên ngoài không có dấu hiệu dừng.
“Cuối cùng là thứ quỷ gì…” Lữ Ngang lẩm bẩm, “Khiến cả ngôi nhà ngập nước, đạo cụ cũng không thể dùng.”
Mọi người vô ý thức nhìn Bạch Ấu Vi.
Bàn đến đạo cụ công kích, không thể nghi ngờ con thỏ của Bạch Ấu Vi là mạnh nhất, nếu như không dùng đến nó sẽ thiếu một sự giúp đỡ lớn.
Bạch Ấu Vi ngồi yên rất bình tĩnh, làm như không thấy ánh mắt quan sát từ bốn phía.
Mực nước liên tục dâng lên, không mất bao lâu đã che khuất ba bậc thang.
Tất cả mọi người bắt đầu hơi luống cuống.
Thầy Thừa nói: “Nếu nước tiếp tục dâng cao, chúng ta… Chúng ta phải nghĩ biện pháp…”
Nghĩ biện pháp gì đây?
Chẳng lẽ biến thành cá bơi ra ngoài?
Mặc dù biến thành cá, cũng cần mở cửa và cửa sổ, mà vị khách bên ngoài kia đang chờ bọn họ đấy…
Khi mực nước che lấp bậc cầu thang thứ năm, không biết có phải do nước ngấm vào không, ánh đèn trong phòng giật giật hai cái, đột nhiên vụt tắt.
Tầng một rơi vào bóng tối.
Cả ngôi nhà chỉ còn lại đèn tầng hai và gác xép vẫn sáng.
Bóng tối tăng thêm sự âm u lạnh lẽo và rùng rợn trong bầu không khí, đồng thời khiến sự căng thẳng trong lòng càng thắt chặt.
Cuối cùng Lữ Ngang cũng gấp gáp, nói: “Nếu không lấy thuyền thử xem!! Ngược lại chúng ta không tìm được ‘Kho báu’ khác, không thể chờ!”
Nghiêm Thanh Văn nhìn về phía Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi.
Bạch Ấu Vi gật đầu một cái: “Thử xem cũng tốt, bây giờ không nhìn thấy người khách phía ngoài, không có cách nào phân tích ý nghĩa thực sự của ‘Kho báu’, để nó đi vào, coi như sai ít nhất chúng ta biết thực lực của đối phương.”
Nghiêm Thanh Văn nhìn về phía những người khác.
Tất cả mọi người nhao nhao gật đầu.
Cho dù biết khả năng thuyền không phải câu trả lời chính xác, nhưng ít ra coi như là một đáp án, còn tốt hơn không làm gì hết!
“Được.” Nghiêm Thanh Văn cắn răng, quyết định, “Lấy thuyền đi.”
“Để anh cầm.” Lữ Ngang xung phong nhận việc, “Chú trông kĩ cạm bẫy của cầu thang, chỉ cần tình hình không đúng thì hạ bẫy xuống.”
Người nắm giữ chính xác thời cơ mở bẫy rập chỉ có Nghiêm Thanh Văn.
Không gian ở khúc quặt cầu thang chật hẹp, để không ảnh hưởng hai người này phối hợp, mọi người tiếp tục đi lên, đứng ở đầu cầu thang tầng hai.
Hai tay Lữ Ngang nâng mô hình chiếc thuyền khổng lồ kia, nhìn chằm chằm hướng cửa, hít một hơi thật sâu, sau đó hô to một tiếng:
“Mời vị khách vào!”
Cửa mở ra cọt kẹt!
Không mở ra từ từ chầm chậm giống như trước, mà là mở cực nhanh vì bị nước đẩy trôi!
Cả ngôi nhà như ngâm trong biển lớn, nước vô tận từ cửa tràn vào! Chà! Chà! Mực nước dâng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
Sáu bậc thang!
Bảy bậc thang!
Tám bậc, chín bậc, mười bậc! Cầu thang hình số 7 bị ngập phân nửa!
Cả bụng Lữ Ngang ngâm dưới nước!
“Lữ Ngang! Thấy khách không?” đồng đội ở tầng hai cao giọng hỏi.
Lữ Ngang kiểm tra xung quanh, thấy có cái bóng đen thùi lùi trong nước.
“Trong nước có cái gì đó!” anh gào về phía tầng hai, “Người này rất lớn! Nhưng ánh sáng quá mờ, tôi không nhìn rõ! Trên lầu có đèn pin không?”
Chưa dứt lời, chỉ nghe tiếng nước rào rào!
Một con quái thú vĩ đại nổi lên khỏi mặt nước!