Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 237: Mười bộ quần áo

Lúc đi vào vội vội vàng vàng, cậu không thể nào chuẩn bị quần áo để thay.

Mặc dù Phan Tiểu Tân chỉ là một cậu bé, nhưng cậu không muốn xấu hổ khi không có mảnh vải che thân.

Chu Xu đột nhiên nghĩ đến điều gì, lên tiếng: “Trong phòng ngủ cũng có quần áo của trẻ con.”

“Cô có thể đừng nhắc đến đống quần áo đó nữa được không.” Lông mày Tô Mạn nhíu chặt, phiền não, “Đống quần áo đó không bình thường, không thể mặc tùy tiện!”

Chu Xu giải thích: “Tôi không có ý đó. Cô nhớ lại mà xem, số quần áo ở tầng trên có phải vừa vặn đủ cho chúng ta mặc không? Cảm giác giống như là… Ngôi nhà này đặc biệt chuẩn bị cho chúng ta, thực sự rất kỳ quặc.”

Tô Mạn bị lời cô nói làm nổi da gà, “Không thể nào…”

Chu Xu xòe ngón tay ra đếm: “Tôi và cô, Anh Nghiêm, Lữ Ngang, Lý Lý, tổng cộng năm người. Phía bọn họ cũng là năm người, cộng lại mười người, tầng trên vừa vặn có mười bộ quần áo, một bộ trong đó là kiểu dáng cho trẻ con, cho nên tôi nhớ rất rõ, nếu như số lượng đồ nam nữ giống chúng ta, vậy chắc chắn có vấn đề.”

Điều này không thể nghi ngờ.

Việc này có vấn đề, ngôi nhà có vấn đề, mọi thứ ở đây đều có vấn đề!

Tô Mạn khẽ cắn môi, đứng lên nói: “Tôi đi cùng cô, xác nhận lại một lần.”

Hai cô gái một trước một sau đi lên cầu thang.

Bạch Ấu Vi nhìn một lúc, thu hồi ánh mắt, vô lực dựa vào ghế sô pha.

Cốc nước đặt trên bàn trà không còn nóng, Thẩm Mặc cầm lấy, đỡ cô dậy đút cho cô.

Nhiệt độ người cô nóng hổi, quần áo ẩm ướt, toàn bộ mái tóc dài ướt đẫm, xõa lộn xộn sau lưng thấm ướt sô pha và gối.

Sau khi uống nước nóng, gương mặt đỏ ửng càng đỏ hơn, đôi mắt sâu thẳm nay trống rỗng, cô mặc cái váy trắng giống như một con thủy quái bị thương tuyệt đẹp, yếu ớt đến mức có thể chết bất cứ lúc nào.

Thẩm Mặc khẽ nhíu mày, thực sự có phần đau lòng.

Dáng vẻ cô ngơ ngác, như thể choáng váng vì nhiệt độ cơ thể quá cao.

Thẩm Mặc nhìn cô, giọng nói vô tình chậm lại, thấp giọng hỏi: “Em muốn tắm không?”

Bạch Ấu Vi ngây người vài giây, khẽ gật đầu.

“Em muốn tắm.”

Thẩm Mặc nói cô sốt cao mà cô lại thấy lạnh. Cô muốn ngâm mình trong nước nóng.

Thầy Thừa nói với Thẩm Mặc: “Cháu chăm sóc con bé, tôi lên lầu chuẩn bị nước nóng.”

Thẩm Mặc gật đầu.

Hai cô gái đi xuống từ tầng trên rất nhanh, sắc mặt đều khó coi.

“Trang phục trong tủ quần áo đúng là chuẩn bị cho chúng ta!” Mặt Tô Mạn cau có, giọng trầm trọng, “Mười bộ quần áo, vừa vặn chín bộ cho người lớn, một cho trẻ con. Trong số bộ của người lớn, sáu nam ba nữ.”

Hoàn toàn khớp với số người của họ.

Thẩm Mặc thản nhiên nói: “Nghĩ theo hướng tốt, nếu trò chơi chuẩn bị quần áo cho cả 10 người, chứng tỏ Đàm Tiếu và Lý Lý không sao.”

“Trò chơi?” Tô Mạn cau mày, “Anh xác định nơi này là trò chơi?”

Thẩm Mặc nói: “Cô có thể kiểm tra vũ khí của mình.”

— trong trò chơi thú bông, có thể mang dao gọt trái cây, cái kéo, dao thái vào, nhưng dao quân dụng, súng, thuốc… mấy loại vũ khí sáng loáng thì không được mang vào.

Tô Mạn bực bội.

Cô đi qua đi lại trong phòng, bước đi thong thả, sau cùng đi tới trước cửa sổ, nhìn mưa to bên ngoài, do dự nói: “Nếu quả thật là trò chơi, vậy quá không bình thường. Chúng ta đến đây lâu như thế, không phát hiện quan giám sát, lẽ nào đây không phải là sân chơi?”

Thẩm Mặc từ từ lắc đầu, “Ngoại trừ căn nhà này, chỉ còn lại sườn núi và cây cối, tôi nghiêng về phía tin tưởng trò chơi chưa chính thức bắt đầu.”

“Có lẽ là vậy…” Tô Mạn buồn phiền cắn móng tay, mắt nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ, “Có lẽ bởi vì chưa đủ người, đợi bọn họ trở về… Trò chơi chắc sẽ bắt đầu.”

Chu Xu cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng bất an.

Vừa thoát khỏi miệng hùm lại vào ổ sói, khí tức nguy hiểm ép sát từng bước, không biết lần này… chờ đợi họ là cái gì.