Mọi người cảm thấy ngạc nhiên.
Ở chung đã lâu… những ngày qua, bọn họ hiểu tính cách Bạch Ấu Vi. Mặc dù lòng dạ cô không tính là xấu nhưng thực sự không coi như tốt bụng, bây giờ cô muốn chứa chấp một đứa bé tầm mười tuổi?
… Không có âm mưu chứ!?
“Mọi người sao vậy?” Chân mày Bạch Ấu Vi hơi nhíu, “Ánh mắt mọi người nhìn tôi hiện tại, làm tôi cực kì, không, vui, lắm ~”
“Khụ khụ…” Đàm Tiếu và thầy Thừa thu hồi ánh mắt.
Thẩm Mặc thẳng thắn hơn, hỏi cô: “Lý do?”
Bạch Ấu Vi buông tay: “Bởi vì em cảm thấy đứa bé kia có tiềm năng. Khả năng quan sát của cậu bé không tệ, có thể đoán được mục đích của chúng ta là mê cung. Khá can đảm, mười tuổi dám đến đó làm giao dịch với người lớn. Đầu óc cũng rất tỉnh táo, biết bên Anh Phi nhận cậu ta để làm người chịu tội thay. Đương nhiên, có mấy cái khuyết điểm, song dù sao cậu bé mới mười tuổi, em không thể đặt ra yêu cầu quá cao đúng không?”
“Chỉ có mấy nguyên nhân này?” Thẩm Mặc nhìn Bạch Ấu Vi, ánh mắt thể hiện sự hoài nghi.
Ưu điểm của đứa bé kia rất nổi trội, nhưng khuyết điểm càng rõ ràng hơn.
Cậu là một đứa trẻ con, năng lực các phương diện đều yếu hơn người lớn, ở trong game không thể nghi ngờ là gánh nặng. Ví dụ ở vòng hái hoa đầu tiên của trò chơi “Bạn bè tụ hội”, nếu có người muốn cướp hoa của cậu, cậu không có cách nào phản kháng.
Nói chung, nếu chứa chấp cậu, cả đội bọn họ phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể bảo vệ anh chu toàn.
“Thật ra… Từ lần trước sau khi ra khỏi trò chơi, em đã cảm thấy mấy người chúng ta thiếu một thứ.” Bạch Ấu Vi nói.
Thẩm Mặc hỏi: “Thiếu cái gì?”
“Rất khó diễn tả bằng ngôn ngữ, anh có thể lý giải thành… Một phương hướng suy nghĩ đơn giản hơn, gần với ý nghĩ ban đầu hơn?” Bạch Ấu Vi để đũa xuống, im lặng một lúc, mở miệng lần nữa, “Em cảm thấy, trò chơi thú bông không quá khó, cái khó là tìm kiếm mạch suy nghĩ giải đề. Mà cách thức tư duy của chúng ta đã bị cố định hóa bởi vì bị các nhân tố như kinh nghiệm cuộc sống và hoàn cảnh lớn lên ảnh hưởng, em cũng không ngoại lệ.”
Cô xem Đàm Tiếu và Thừa Úy Tài, “Có lẽ hai người không biết, lúc chơi lời thật lòng mạo hiểm lớn, tôi đã viết lên quân bài, đột nhiên nghĩ ra quan giám sát trào phúng nhân loại là vật thể được tạo thành từ protein, nước và chất hữu cơ cho nên tôi tạm thời sửa lại đề bài. Nhưng sau đó tôi phát hiện, rõ ràng có phương pháp thông quan đơn giản hơn, lúc đó tôi hoàn toàn không nghĩ tới.”
Đàm Tiếu và Thừa Úy Tài nhìn nhau, hỏi Bạch Ấu Vi: “Phương pháp gì?”
Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng mấp máy môi.
“Quan giám sát không cách nào gϊếŧ chết bản thân, cho nên tôi bảo mọi người viết lên lá bài ‘Gϊếŧ chết quan giám sát của cuộc chơi này’, nhưng trên thực tế, việc quan giám sát không thể làm được quá nhiều. Nó không thể làm cho bản thân chảy ra máu, cùng nguyên lý ấy, tôi đoán nó không thể móc ráy tai, lấy gỉ mũi, chà chà da đầu không có gàu, trong miệng không nhổ ra nước bọt. Nghe mấy việc này có phải rất ghê tởm? Rất dung tục? Nhưng chưa biết chừng thực sự hữu hiệu, có đúng không?”
Thẩm Mặc hơi nhíu mày, “Ý của em là đứa bé kia có thể bù đắp điểm yếu trong tư duy của chúng ta?”
“Em không nói ra được…” Bạch Ấu Vi trầm ngâm chốc lát, nói ra, “Như vậy đi, bây giờ chúng ta chơi một trò chơi, mọi người coi tôi là quan giám sát, thử xem xem có thể thông quan hay không, được chứ?”
Ba người đàn ông bê bát, im lặng một lúc nhìn cô.
“Ra đề đi!” Thẩm Mặc nói.
Coi như là đi ăn tiệc.
Khóe miệng Bạch Ấu Vi nhếch lên: “Chào mọi người, ta là quan giám sát trò chơi lần này, hoan nghênh đi vào trò chơi thú bông.”
Thẩm Mặc: “…”
Đàm Tiếu: “…”
Thầy Thừa: “…”
Bạch Ấu Vi cười khanh khách đưa hai tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên:
“Chủ đề trò chơi lần này là ‘kẹo của Vi Vi’. Giả thiết trong tay ta có một viên kẹo màu đỏ và một viên kẹo màu xanh, viên kẹo màu đỏ là vị dưa hấu, xin hỏi viên kẹo màu xanh là vị gì?”