Cho dù vẫn còn đang sốt, đầu óc choáng váng, Vy Hiên cũng không có cách nào từ chối, dù sao cũng là cô tùy hứng từ chức trước.
Cúp điện thoại, cô lại trở lại giường, có lẽ do tác dụng thuốc, tinh thần có chút uể oải, mí mắt rất nặng, đắp chăn, trở mình ngủ.
Điện thoại lại reo.
Cô bị đánh thức, cố gắng chống đỡ mí mắt rồi bắt máy: “A lô… Ờ… Biết rồi…”
Mơ mơ màng màng, cô cúp điện thoại.
Giấc ngủ này, ngủ cho tới buổi trưa, vẫn là Tuyết Chi gọi điện thoại tới nhắc nhở cô ăn cơm trưa, mới đánh thức cô được.
“Buổi tối mình không về.” Tuyết Chi ngừng một chút, giống như tùy ý nói: “Anh ta muốn mời mình ăn cơm.”
Vy Hiên xoa xoa huyệt thái dương, vừa nghe câu này lập tức có tinh thần: “Là với đồng chí cảnh sát nhân dân kia sao?”
Tuyết Chi hắng giọng, kiêu ngạo nói: “Mình vốn dĩ cũng không muốn đi, nhưng anh ấy nói hôm nay anh ấy có lương…” Cô cười nhạo một tiếng: “Một tháng chín triệu, còn muốn hẹn mình?”
Vy Hiên cố nén cười: “Vậy sao cậu đồng ý rồi?”
“Mình có thể không đồng ý sao? Lòng tự trọng tự cao của anh ta đắt như trứng cá muối, nếu như mình từ chối, lập tức bày mặt lạnh ra cho mình nhìn, giống như mình chê anh ta một tháng lương chín triệu vậy!”
Nghe cô than phiền một tràng, Vy Hiên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, không nhanh không chậm hỏi: “Vậy cậu có chê không?”
“Phạm Vy Hiên, cậu đang chất vấn nhân phẩm của mình sao?”
“Dĩ nhiên không phải! Chỉ có điều, phẩm chất tốt đẹp của cậu mình biết không có tác dụng! Cậu đừng có quá đáng, đừng có vài ba câu đã hù người ta chạy mất, cho anh ta một cơ hội, để hiểu anh ta nhiều hơn, ngược lại thuận tiện làm tỏa sáng hòa quang của cậu!”
Tuyết Chi ở đó đầu bên kia ho nhẹ hai tiếng: “Được rồi, vậy thì nể mặt cậu vậy.”
Vy Hiên cười không nói.
Lại dặn dò mấy lần bắt Vy Hiên uống thuốc ăn cơm, Tuyết Chi mới cúp điện thoại.
Vô tình thấy lịch sử cuộc gọi, Vy Hiên mới nhớ, buổi sáng Vũ gọi điện thoại.
Gọi điện thoại đi, lại trong trạng thái tắt máy.
Vy Hiên nghiêng đầu nghĩ trong điện thoại anh ta đã nói gì, dường như là đi đâu đó công tác, phải đi mấy ngày, nghĩ đến, giờ này chắc anh ta đang trên máy bay.
Ngón tay vuốt ve mấy cái trên màn hình, có chút mất mát.
Mất mát gì, cô cũng không nói được.
Là bởi vì thái độ lạnh lùng tối hôm qua của anh ta, hay là không thể trước khi đi, làm bộ như không thèm để ý nói một câu “tha thứ”?
Chị Trương lại gọi điện thoại tới thúc giục, rất sợ cô quên mất chuyện tới Tạp chí xã.
Vy Hiên lấy lại tinh thần, tạm thời không nghĩ tới những thứ này, chọn một chiếc áo khoác lông dê màu ngà từ trong tủ quần áo, làm làn da tái nhợt trông xinh đẹp hơn. Ngắm nghía trong gương, coi như hài lòng, lúc này mới vội vàng ra ngoài.
Trên chuyển bay tới Berlin, Tập Lăng Vũ từ đầu đến cuối đều cau mày, nhìn đám mây dày đặc ngoài cửa sổ, giống như kẹo bông gòn ngọt ngào ngon miệng, làm Từ Cường ngồi bên cạng thốt lên kinh ngạc: “Wa! Thật là đẹp!”
“Tổng giám! Mau nhìn mau nhìn, đám mây kia đẹp hơn!”
Tập Lăng Vũ chán ghét liếc nhìn anh ta một cái: “Cậu có thể đừng như đàn bà kêu la om sòm vậy không?”
Từ Cường ngượng ngùng cười cười: “Hắc hắc, người ta lần đầu tiên bay xa như vậy, có chút hưng phấn mà!”
Tập Lăng Vũ không muốn để ý đến anh ta, mặt quay qua một bên, nhắm mắt lại.
Không nghĩ tới, Từ Cường lại nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi: “tổng giám, ngài ở sân bay gọi điện thoại cho ai thế? Từ sau khi gọi điện thoại, ngài vẫn cứ buồn buồn không vui… Là gọi cho bạn gái sao?”
Gân xanh trên trán Tập Lăng Vũ bắt đầu nổi lên, Từ Cường tiếp tục quan tâm: “Có phải ngài nói tạm thời phải đi công tác nên cô ấy không vui không? Aiya, cũng khó trách, phụ nữ đều rất để ý những chi tiết nhỏ này, phàm là tất cả những hành động thoát khỏi lòng bàn tay họ, đều bị các cô ấy coi là không tôn trọng, tiếp đó sẽ nói gì mà không coi trọng cô ấy không yêu cô ấy…”
Tập Lăng Vũ chợt mở mắt ra, hung hăng trợn mắt nhìn anh ta: “Cậu nói thêm câu nữa, tôiném cậu từ độ cao mấy chục nghìn feet xuống đấy!”
Từ Cường bị hoảng sợ không nhỏ, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Xung quanh an tĩnh, nhưng trong lòng Tập Lăng Vũ phiền hơn.
Có phải cô còn đang giận hay không? Bằng không, sao nghe anh ta tạm thời đi công tác, còn biểu hiện lạnh nhạt như vậy?
Cũng đã mấy ngày không gặp rồi! Cô cũng không nhớ anh ta chút nào sao?
Đáng chết!
Buổi sáng mới tới công ty, nhận được thông báo tạm thời cử đi hải ngoại! Ngay cả giấy thông hành và hành lý từ nhà cùng đều được đưa tới sân bay!
Anh ta biết dụng ý của bà nội, trên danh nghĩa là quen nghiệp vụ hải ngoại, thực ra là muốn ép anh ta rời đi mấy ngày! Muốn lôi kéo bà nội về phe anh ta, trừ tiếp nhận, anh ta không còn cách khác!
Vốn là muốn gọi điện thoại giải thích với Vy Hiên, nhưng cô tỏ ra không hề quan tâm, ngay cả hỏi cũng không có đã trực tiếp cúp máy! Tập Lăng Vũ chỉ cần nghĩ đến, trong đầu buồn phiền khó chịu, có loại kích động muốn kéo khoang cửa ra nhảy xuống! Trở về tìm cô hỏi cho rõ, có phải còn đang giận hay không? Rốt cuộc muốn như thế nào, mới có thể tha thứ cho anh ta?
Cảm giác được hơi thở đè nén bên cạnh, Từ Cường bưng nước trái cây tới, uống mấy ngụm cho đỡ sợ, tận lực không phát ra một chút xíu âm thanh.
“Tôi hỏi cậu!” Tập Lăng Vũ đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh ta, dọa Từ Cường giật mình, nước trái cây thiếu chút nữa phun ra ngoài, vội vàng cầm khăn giấy lau miệng, sau đó ngồi thẳng dậy, bộ dạng chuẩn bị lắng nghe dạy bảo.
“Nếu như… Tôi nói là nếu như! Đây là giả thiết! Cậu đừng suy nghĩ nhiều!” Tập Lăng Vũ làm một tràng, khiến Từ Cường nghi ngờ nhướng mày, chậm rãi hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tập Lăng Vũ điều chỉnh tư thế ngồi, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc, phối hợp với gương măt đẹp trai tà mị, lộ ra một cảm giác kì quái.
“Nếu như cậu trong tình huống bạn gái cậu không biết, cùng một người con gái khác xảy ra… Xảy ra…”
Từ Cường chớp mắt một cái, nhỏ giọng tiếp lời: “Tình một đêm?”
Tập Lăng Vũ đánh cái bốp: “Không sai!” Nói tiếp: “Nhưng đó là ngoài ý muốn! Hoàn toàn là ngoài ý muốn! Cho nên… Cậu phải làm sao, mới có thể để cho cô ấy tha thứ cho cậu?”
Từ Cường nghe xong, mặt không thể tưởng tượng nổi: “Trời ơi! Còn muốn xin cô ấy tha thứ? Đó nhất định chính là không muốn sống nữa! Đương nhiên là tìm chỗ trốn, bảo vệ tính mạng quan trọng!”
Mặt Tập Lăng Vũ lập tức lạnh lại, bày ra vẻ mặt “Mẹ nó cậu đang đùa với tôi sao?”
Từ Cường vội nghiêm túc lại, chú ý lựa lời: “tổng giám, loại chuyện này có rất ít phụ nữ sẽ không để ý, ngoài miệng nói không để ý, nhưng trong lòng cũng sẽ có vướng mắc thôi!" Thấy sắc mặt Tập Lăng Vũ khó coi, anh ta không sợ chết tiến lên trước, thận trọng nói: “tổng giám, thật sự không được, ngài dứt khoát quỳ xuống nhận sai đi… Đối với phụ nữ mình yêu thương, cái này không tính là mất mặt.”
Tập Lăng Vũ phiền não nói: “Cậu cho là tôi không…” Anh ta chợt ngẩn người, xoay mặt trừng người kia: “Không phải bảo cậu đừng nói chuyện sao?”
“tổng giám, tôi…”
“Tôi tôi cái gì? Tài liệu ngày mai đi gặp khách hàng chuẩn bị chưa?”
“Nhất thời nhận được thông báo đi hải ngoại làm gì có thời gian…”
“Vậy chính là chưa chuẩn bị?”
“… Chưa.”
“Vậy mà còn lãng phí thời gian?!”
Từ Cường ấm ức muốn chết, cũng không dám phản bác, vội vàng lấy chồng văn kiện thật dày ra, chuẩn bị mở ra ngay trên máy bay.
Thủ tục nghỉ việc của Vy Hiên rất thuận lợi, lúc bàn giao công việc, chị Trương mới uyển chuyển nhắc đến chuyện muốn tiến hành lấy tin tức với cô, đối với chuyện trong khả năng cho phép, Vy Hiên ngược lại cũng rất sảng khoái, lập tức hẹn xong thời gian, chị Trương rất vui vẻ.
Chị Trương nói: “Buổi chiều phải phiền em dẫn theo cô bé tiếp nhận công việc của em, đích thân đi một chuyến qua bên Hoàn Vũ. Dù sao, em cũng thân với bọn họ, Hoàn Vũ lại là khách hàng lớn của chúng ta, tổng biên tập hy vọng em có thể giúp nói hay vào mấy câu, thuận lợi cho công việc sau này.”
Vy Hiên có chút do dự, tới Hoàn Vũ không thành vấn đề, nhưng Liên Cẩn Hành…
“Sao vậy?” Chị Trương nhìn cô: “Buổi chiều em không rãnh à? Vậy ngày mai cũng được!”
“Không phải.” Vy Hiên cười cười, cố đè xuống tâm trạng phức tạp trong lòng, nói: “Chiều này cũng được.”
Theo hành trình, hôm nay anh đang lên đường trở về, chắc không ở công ty.
“Cám ơn em, Tiểu Phạm, em đúng là giúp chị làm việc lớn!” Chị Trương thở phào nhẹ nhõm.
Buổi chiều, Vy Hiên dẫn theo cô bé thay việc cô tới Hoàn Vũ.
Mới vừa vào cửa, từ bảo vệ đến tiếp tân, sau những lời chào hỏi quen thuộc, bắt đầu hỏi cô chuyện video.
“Cô Phạm! Người trong video là cô sao? Wa, không nghĩ tới cô ăn ảnh như vậy đấy!”
Vy Hiên cười lúng túng, lại không tiện trả lời, kéo theo người vội vàng vào thang máy.
Không nghĩ tới, sau khi lên lầu tình huống lại giống như thế, luôn có người không ngừng hỏi, thậm chí còn có người nhiệt tình muốn xin chụp chung! Thật may, trợ lí Tần kịp thời thay cô giải vây.
Sau khi hiểu rõ tình hình bàn giao công việc, trợ lí Tần kinh ngạc nói: “Cô Phạm, cô từ chức rồi?”
“Ừ.” Vy Hiên nói: “Muốn đổi hoàn cảnh làm việc.”
Trợ lí Tần không ngừng gật đầu: “Cũng tốt, dù sao sản nghiệp của Liên Gia cũng rất nhiều, nhưng chỉ có ngành truyền thông là không liên quan.”
Biết anh ta hiểu lầm, Vy Hiên cũng không giải thích, sau khi trò chuyện một chút công việc liên quan, ánh mắt cô lướt qua cánh cửa phòng làm việc đen như mực, nhẹ cong khóe môi, hỏi: “Tổng giám đốc Liên… Vẫn còn ở Nepal?”
Mặt trợ lí Tần đầy kinh ngạc: “Ơ, cô không biết sao? Ngày hôm qua anh ấy về rồi!” Anh ta lập tức tò mò hỏi: “Các người không phải cùng nhau trở về sao?”
Vy Hiên hơi không được tự nhiên lắc đầu: “Tôi có việc gấp, về nước trước.”
“Như thế sao!” Trợ lí Tần ngược lại cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng: “Hình như là em gái tổng giám đốc Liên nằm viện, anh ấy chạy về cả đêm.”
“Dương Mạn Tinh?” Vy Hiên mơ hồ có dự cảm không lành, vội hỏi: “Biết cô ấy thế nào không?”
Trợ lí Tần lắc đầu: “Không biết, cả ngày hôm nay tổng giám đốc Liên đều không nghe điện thoại, trước kia chưa bao giờ như vậy.”
Trái tim Vy Hiên siết chặt, cô đương nhiên biết mức độ quan trọng của cô em gái này với Liên Cẩn Hành, cũng biết Trương Thanh Đình chính là trái bom hẹn giờ! Sau khi trải qua sóng gió li hôn với Dương Mạn Tinh, nhìn thì như tất cả đều gió êm sóng lặng, nhưng nói không chắc lúc nào sẽ lại chạm đến ngòi nổ, nổ bất ngờ không kịp đề phòng.
Đi ra khỏi Hoàn Vũ, từ biệt với đồng nghiệp, trong lòng Vy Hiên hơi hốt hoảng, lập tức gọi điện thoại cho Tuyết Chi.
“Hả? Anh họ mình và chị dâu mình trở về rồi sao?” Tuyết Chi ở bên kia tò mò hỏi: “Bọn họ không phải vẫn đang ở hải đảo hưởng tuần trăng mật sao? Có phải anh mình lại gây họa gì rồi hay không?”
“Không có, mình đột nhiên nghĩ tới bọn họ mới hỏi thôi.”
Vy Hiên lái sang chuyện khác, sau đó cúp điện thoại.