Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh

Chương 42: Ngoại Trừ Cậu Tiêu, Không Ai Có Thể Chạm

Tuyết Chi mở to hai mắt, môi cô bị chặn lại, lưỡi anh thừa dịp lúc cô

hé môi vì kinh ngạc, thuận thế xông vào. Hai hàng lông mi dày khẽ khép

lại, giấu đi ánh sáng đang lập lòe trong đó, tràn đầy trong đó đều là sự

cố chấp đối với cô. Mặc kệ chỗ này là đầu đường hay là phố xá sầm uất,

anh muốn hôn cô, sẽ không để cô trốn tránh!

Nụ hôn của anh vẫn bá đạo cường thế như vậy, chỉ có Tuyết Chi mới có

thể cảm nhận được, đằng sau sự cường thế đó là sự cẩn thận và sự toàn

tâm hết mực che chở của anh. Anh sợ cô nói không thích, sợ cô sẽ chán

ghét anh, sợ cô sẽ bỏ lại anh một mình…

Một câu thổ lộ nhìn như tùy ý, thật ra, anh dùng trái tim mình liều

lĩnh để cho cô thấy được nơi bất lực nhất, nơi chân thật nhất của mình,

chỉ hy vọng… không, chỉ khẩn cầu cô sẽ chấp nhận anh như vậy.

Trái tim đau thắt, rất kịch liệt. Đại não giống như dừng lại mọi suy

nghĩ, trống rỗng một mảnh, chỉ còn lại anh, người đang đứng trước mắt cô

khiến cho cô đau lòng.

Cô từ từ nhắm hai mắt lại, giơ hai tay lên, do dự, thăm dò, nhưng vẫn ôm lấy anh.

Cả người Tiêu Chí Khiêm chấn động, giây tiếp theo, nụ hôn càng thêm

sâu, thầm nghĩ muốn hòa tan cô dung nhập vào trong cơ thể anh, cứ như

vậy, có lẽ có thể bớt để ý hơn, bớt chú ý hơn.

Một chiếc xe Audi màu đen từ từ đi ngang qua, từ trong cửa kính xe, một tầm mắt sắc bén nhìn qua.

Bắc Minh Hạo nắm chặt tay lái, ánh mắt vẫn dừng trên gương xe, nhìn

chằm chằm hai người đang ôm chặt nhau ở phía sau, sự tức giận và không

cam lòng nhiều hơn anh tưởng tượng, còn có một cảm giác buồn bã thất lạc

khó nhận ra…

Đạp mạnh chân ga, lái xe chạy đến mức nhanh nhất, mặc kệ việc bị mắt

điện tử trên con đường này chụp được bao nhiêu, anh chỉ thầm nghĩ muốn

xóa đi hình ảnh phía sau càng sớm càng tốt, không muốn nó làm đỏ mắt

anh!

Hôn đến mức đôi môi có chút đau nhói, Tuyết Chi nhịn không được đẩy anh ra, phát ra thanh âm kháng nghị bất mãn.

Tiêu Chí Khiêm từ từ rời khỏi môi cô, nhưng không buông cô ra mà vẫn

ôm lấy cô, cằm tựa trên đầu vai cô khẽ thở dốc. Đại não hoạt động trở

lại, ý thức được mình vừa làm gì, Tuyết Chi ảo não cắn môi dưới.

Đáng chết, cô còn chưa xác định tình huống rõ ràng đã đem đến hy vọng

cho Tiêu Chí Khiêm? Cho dù sau này cô lại không đồng ý, không thể nghi

ngờ, lúc này mới là lưỡi dao sắc bén làm anh bị tổn thương!

“Tuyết Chi,” Bên tai vang lên thanh âm trầm thấp của anh, Tuyết Chi ngẩn ra, cơ thể cứng đờ.

“Tôi thích, chỉ thích em, không cần em phải thích.”Anh nhẹ giọng nói,

ôn nhu như nước chảy vào tim: “Để cho tôi thích em, được không?” Không

cần cô đáp lại, không cần cô trả giá, cô chỉ cần đứng tại chỗ để anh

thích, để anh sủng, không hơn.

Tuyết Chi rũ mắt xuống, che dấu sự thương tiếc trong đó.

Anh vô lại khiến cho người ta đau lòng, cô có thể nói cái gì? Còn có thể nói cái gì nữa đây?

Hít sâu một hơi, cô nở nụ cười: “Đồ ngốc, anh cứ như vậy sẽ bị em bắt nặt đó.”

Anh dùng hai má cọ cọ cô: “Đây là chuyện của tôi.”

Sự cảm động tràn ngập trong đáy lòng, phân không rõ là thích hay là

cái gì khác, nhưng có quan hệ gì đâu? Thích cũng tốt, thương tiếc cũng

thế, người đàn ông này chính là ý nghĩa lớn nhất mà cô sống lại, cô

trông coi anh, che chở anh, thương anh, luôn có một loại cảm tình là

động lực chi phối cô. Cô không muốn tìm tòi nghiên cứu, chỉ thầm nghĩ

muốn lặng lẽ ở bên cạnh anh,

Có đôi khi, người nếu sống quá rõ ràng, tranh giành là mặt mũi nhưng trái tim lại mệt mỏi.

Sợ cô lạnh, anh cởϊ áσ khoác vest ngoài chùm lên người cô, sau đó lại

dùng bàn tay lớn bao phủ lấy bàn tay nhỏ bé, tiếp tục bước đi vô định

bên lề đường.

“Vừa rồi… coi như đã thực hiện hứa hẹn rồi đi?” Tuyết Chi thình lình

nói một câu khiến anh nhướng mày, giống như lên án mà nhìn cô: “Tuyết

Chi, em chơi xấu.”

“Đâu có!” Tuyết Chi lập tức thay mình đính chính: “Nói là muốn hôn… hôn chỗ đó, vừa rồi không phải là hôn rồi sao!”

Anh nghiêng đầu, chớp đôi mắt xinh đẹp: “Tôi chủ động, cũng tính là được em hôn?”

Lời nói của anh sắc bén, Tuyết Chi cũng mặt dày đến cùng: “Dù sao cũng là chạm môi rồi, có khác biệt gì đâu?”

“Tuyết Chi…”

“Em nói tính là tính! Nếu anh có ý kiến thì nói ra!”

“Tôi…”

“OK, không có ý kiến thì được rồi.”

“… Ừm.”

Lúc này, đi động của Tuyết Chi reo, cô từ trong túi xách lấy ra, Tiêu

Chí Khiêm nhìn thấy là chiếc di động màu trắng mà mình đưa cho cô, khóe

miệng lại vui vẻ nhếch lên.

“Alo, Tiểu Hải?” Tuyết Chi cau mày: “Em đang ở đâu… Được, chị sẽ qua đó ngay.”

Cất điện thoại đi, cô ngẩng đầu nói với Tiêu Chí Khiêm: “Em trai em có chút việc, em phải qua đó xem thử.”

Tiêu Chí Khiêm không nói gì, anh quay người liếc nhìn chiếc xe màu

đen đi theo cách đó không xa, người trên xe hiểu ý, dừng xe trước mặt

hai người. Tiêu Chí Khiêm mở cửa xe ra: “Tôi đưa em đi.”

“Ừm.”Tuyết Chi ngồi vào trong xe, lên tiếng chào hỏi với Thạch ở

trước mặt rồi nói: “Thạch, tôi muốn đến bệnh viện một của thành phố.”

Thạch lập tức quay đầu xe lái đến bệnh viện một. Rất nhanh đã đứng

trước cửa bệnh viện, Tuyết Chi đẩy cửa xuống xe: “Tiêu Chí Khiêm, anh về

trước đi, đừng để thím Vương lo lắng, em sẽ gọi điện cho anh.” Nói

xong, liền vội vàng đi vào trong.

Tiêu Chí Khiêm ngẩng đầu nhìn lên bảng tên bệnh viện một của thành

phố, đôi mắt anh có chút ảm đạm, một tia huyết tinh quỷ dị lặng yên lan

tràn. Anh nhanh chóng rời tầm mắt đi, hô hấp trở nên dồn dập, ấn lên cửa

xe, kính đen ngăn chặn thứ màu trắng chói mắt kia ở bên ngoài.

“Thạch, cậu đi xem thử xem.”Anh bình tĩnh phân phó, có vẻ rất mỏi mệt.

Thạch ứng thanh rồi xuống xe, Tiêu Chí Khiêm tựa đầu vào lưng ghế,

rất nhiều đoạn ngắt quãng hỗn loạn đan xen trong đầu anh, đôi mắt như

màu ngọc lưu ly khẽ nheo lại.

Tuyết Chi đến phòng cấp cứu, thấy Trương Thịnh Hải đang lo lắng chờ ở bên ngoài, vừa thấy cô, lập tức đi qua: “Chị!”

“Đào Nhi thế nào rồi?”

“Bác sĩ nói Đào Nhi bị bệnh viêm ruột thừa, phải lập tức phẫu thuật.”

Tuyết Chi gật đầu, lập tức nói: “Hóa đơn thanh toán đâu? Đưa cho chị.”

Trương Thịnh Hải xấu hổ không biết làm sao, cô khẽ vỗ đỉnh đầu cậu:

“Còn khách khí với chị cái gì nữa! Để Đào Nhi phẫu thuật quan trọng

hơn!”

Trương Thịnh Hải mếu máo, cảm động như con gấu mà ôm lấy cô: “Chị, may mắn em đầu thai làm em trai chị!”

Đúng lúc này, một cánh tay vươn ra, lạnh lùng kéo Tuyết Chi sang một

bên. Trương Thịnh Hải ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn đến người đàn

ông đột nhiên xuất hiện trước mặt, cả người mặc đồ đen, càng thú vị hơn

là lại còn mặc chiếc áo choàng đen hoa lệ, giống như hiệp sĩ bóng đêm

vừa bước ra từ sân khấu kịch, đặc biệt là cái mặt lạnh của anh ta giống

như có thể đông chết người.

“Ngoại trừ cậu Tiêu, không ai có thể chạm vào cô ấy.”Anh ta gằn từng tiếng.

Trương Thịnh Hải không biết cậu Tiêu là thần thánh phương nào, cậu

chỉ ngơ ngác chỉ chỉ Tuyết Chi, lại chỉ chỉ chính mình: “Tôi là em trai

chị ấy…”

“Như nhau.”

“…”

Tuyết Chi dở khóc dở cười, đi theo bên người Tiêu Chí Khiêm lâu,

Thạch cũng vô cùng giống anh, chú ý trên người mình còn khoác áo vest

của Tiêu Chí Khiêm, từ đáy lòng lại sinh ra một cỗ lo lắng, theo bản

năng nắm thật chặt, quấn kín bản thân hơn.

“Thạch, anh ở đây đi, tôi đi thanh toán.”Cô cũng không giải thích,

cầm hóa đơn thanh toán, Thạch lại lấy qua, không để cho cô từ chối nói:

“Tôi đi.”

Nhìn người đàn ông rời đi, Trương Thịnh Hải dùng khửu tay đυ.ng đυ.ng

Tuyết Chi: “Chị, chị quen biết mấy người lập dị này ở đâu vậy? Còn có,

cậu Tiêu mà anh ta nói là ai?”

Tuyết Chi ngồi xuống ghế bên ngoài hành lang: “Hỏi nhiều như vậy làm gì, chăm sóc Đào Nhi của em cho tốt đi!”

Nói đến việc này, Trương Thịnh Hải có chút ủ rũ, cậu dùng thời gian

rảnh rỗi sau giờ học để đi làm công, kiếm được chút tiền chỉ miễn cưỡng

đủ mua đồ ăn vặt cho Đào Nhi, cô nhóc kia có thể ăn, có thể cả ngày ngồi

một chỗ ăn không ngừng. Tình huống bất ngờ giống như ngày hôm nay, cậu

cũng chỉ biết mặt dày kêu chị gái qua đây cứu giúp! Cậu cảm thấy mình

thật vô dụng!

Trương Thịnh Hải ủ rũ nói: “Nghề gia sư kiếm được quá ít, em vẫn phải

đi tìm thêm một công việc bán thời gian khác, cho dù vừa bẩn vừa mệt,

chỉ cần có thể kiếm tiền là được.” Thật lâu sau, cậu ngửa đầu thở dài,

chua xót nói: “Đào Nhi ăn khỏe quá đi!”

Lần đầu tiên nhìn thấy em trai thất vọng như vậy, Tuyết Chi không

khỏi trêu ghẹo nói: “Vậy đi làm trai bao đi, vốn ít mà lãi cao, tiền làm

thêm giờ, ăn, mặc, ở, đi lại đều tính vào chi phí chung, nói ngọt một

chút, ngay cả tiền năm loại bảo hiểm cũng có!”

Trương Thịnh Hải trừng mắt: “Chị, sao chị có thể ác như vậy?”

“Ái chà, vẫn còn có cốt khí lắm nha!”Tuyết Chi cười tủm tỉm xoa xoa

đầu khiến tóc cậu rối bù, nhưng dù đùa giỡn như thế nào đi nữa cô vẫn

đau lòng thằng nhóc này.

Thạch cầm hóa đơn đã thanh toán trở lại, Trương Thịnh Hải lập tức giao cho bác sĩ, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật.

Thấy em trai vội trước vội sau, giống như người lớn vậy, Tuyết Chi nở

nụ cười. Biết Tiêu Chí Khiêm còn chờ ở bên ngoài, cô cũng không trì

hoãn lâu, liền rời đi.

Trên đường trở về, Tuyết Chi nhìn chằm chằm Tiêu Chí Khiêm, hỏi:

“Châu Kiệt đâu? Anh ấy bây giờ đang làm gì? Em gọi cho anh ấy mấy cuộc

mà luôn thấy anh ấy kêu bận, không nói được hai câu liền cúp máy.” Hơn

nữa, cảm giác còn rất khẩn trương, hỏi thẳng Tiêu Chí Khiêm có phải biết

cô gọi điện rồi hay không, Châu Kiệt giống như rất không muốn nói

chuyện với cô vậy, điều này khiến Tuyết Chi có chút buồn bực, tên này có

xem như là qua cầu rút ván không?

Nghe cô nói như vậy, Tiêu Chí Khiêm vừa lòng cong cong đôi mắt.

Biếu hiện của Dương Châu Kiệt rất đáng khen.

“Tôi cho cậu ta một khoản tiền, mặc kệ cậu ta dùng phương pháp nào, có thể thu được số tiền gấp mười rồi lại đến gặp tôi.”

“Gấp mười?” Tuyết Chi chậc chậc, cười nói: “Anh cũng quá hà khắc

rồi!” Trách không được Dương Châu Kiệt khẩn trương như vậy, thì ra là bị

ông chủ dồn ép.

Đôi mắt trong veo của Tiêu Chí Khiêm dán vào cô: “Có chuyện gì, nói đi.”

Tuyết Chi im lặng một lát rồi nói: “Tiêu Chí Khiêm, em muốn để cho em

trai đi theo bên cạnh anh, tùy tiện cho nó làm cái gì cũng được, cho dù

cho nó chạy việc vặt cũng được.”

Cách nghĩ của cô rất trực tiếp, tính cách Tiểu Hải như thế nào cô

hiểu rất rõ, tuy bây giờ còn trẻ, nhưng rèn luyện nhiều một chút sẽ có

nhiều đất dụng võ. Để nó đi theo bên cạnh Tiêu Chí Khiêm, cô cũng yên

tâm, quan trọng nhất là Tiểu Hải rất thành thật thiện lương, chắc chắn

sẽ không làm anh bị thương hoặc phản bội anh.

Qua mấy ngày, cô càng nhìn càng thấy Tiêu Chí Khiêm khác biệt, trực

giác nói với cô, anh còn ẩn giấu nhiều hơn những gì mà cô thấy nhưng cô

sẽ không vội vã mà đi tìm hiểu, việc cô có thể làm chính là canh giữ bên

cạnh anh!

“Thật sao?” Tiêu Chí Khiêm ra vẻ rất hứng thú đối với đề nghị này,

trái lại Tuyết Chi lại sửng sốt, lúc trước khi nhìn thấy Châu Kiệt, anh

cũng chỉ hờ hững, sao đột nhiên lại hứng thú với Tiểu Hải?

Cô nhẹ nhàng gật đầu, rồi thành thật nói: “Nó mới học năm thứ ba đại

học, chưa có bao nhiêu kinh nghiệm xã hội, bây giờ coi như em nợ nhân

tình, sau này nó có thể thực sự giúp đỡ anh, rồi lại xóa nợ.”

Tiêu Chí Khiêm lắc đầu, cúi xuống, vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô,

nhẹ giọng nói: “Không cần em nói, anh có thể phán đoán vai trò của cậu

ta lớn đến đâu.”

“Hả?”Tuyết Chi khó hiểu: “Ngoại việc ăn không ngồi rồi, em tạm thời

chưa thấy bất kỳ tài năng nào khác của nó. Có lẽ có, cũng phải tìm tận

trong cốt tủy.”