Lảng Tránh Ái Muội

Chương 89

Ngô Duyệt Lâm là người mai mối kiêm nhân chứng trung thành.

Lý do tại sao năm đó Tả Nhan không cảm thấy có cái gì không thể nói cho ai biết mối quan hệ của mình cùng Du An Lý, một phần là vì thái độ của cô sau khi bắt gặp hai người.

Thật khó tưởng tượng người đầu tiên ủng hộ hai người sẽ là một cô gái ngoan ngoãn có gia giáo nghiêm khắc như Ngô Duyệt Lâm.

Khi đó, Tả Nhan cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cũng lo lắng cô sẽ tránh xa mình, thậm chí còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình. Nhưng mấy ngày sau Tết Nguyên Đán, thoạt nhìn tâm tình của Ngô Duyệt Lâm không được tốt, hai người liền không có cơ hội giáp mặt nói chuyện.

Sau đó, Tả Nhan biết được chủ nhiệm lớp gọi Ngô Duyệt Lâm đến văn phòng nói chuyện, nguyên nhân chính không phải là tin đồn giữa Lý Minh Minh và cô, mà là do cha cô đã tặng "quà" cho chủ nhiệm lớp vì điểm kiểm tra của cô hạ xuống, muốn chủ nhiệm lớp chiếu cố cùng giám sát việc học của Ngô Duyệt Lâm hơn một chút.

Chủ nhiệm lớn uyển chuyển trả lại phong bì trong giỏ trái cây cho Ngô Duyệt Lâm, để cô mang về nhà, nói với cha cô công việc của bà là chiếu cố và giám sát học sinh, cho nên bà không cần phải "khách khí” như vậy.

Chính sự việc này đã làm Ngô Duyệt Lâm khóc lóc trở lại lớp học, cô cảm thấy rất xấu hổ, sống mười tám năm cũng chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy.

Sau khi đêm đó trở về nhà, lần đầu tiên cô cãi nhau với cha mình, kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết.

Khi Tả Nhan biết chuyện này thì đã vài ngày sau.

Kỳ thi cuối kỳ sắp diễn ra, nhưng trong lòng nàng trước sau vẫn luôn là một đống chuyện vặt vãnh, cho nên nàng thu hết can đảm chủ động đi tìm Ngô Duyệt Lâm ăn trưa.

Không biết mấy ngày nay Lý Minh Minh đã xảy ra chuyện gì mà luôn trốn tránh Ngô Duyệt Lâm, nhìn thấy hai người cùng ăn cơm, hắn liền bưng đĩa đi tới bàn của lớp trưởng.

Tả Nhan cũng lười mắng hắn, thật là gỗ mục không thể xài.

Nàng vừa lúc sấn tới hỏi Ngô Duyệt Lâm gần đây có chuyện gì, không ngờ lại nghe được thông tin nội bộ "kinh bạo" như vậy.

--- Ngô Duyệt Lâm thực sự coi nàng là bạn, thậm chí còn dám nói ra chuyện này.

Tả Nhan nghĩ, trong lòng thở dài, an ủi nói: “Chuyện đã qua rồi, cậu có thể tập trung ôn tập, thi cuối kỳ xong là có thể lấy lại khẩu khí a."

Ngô Duyệt Lâm dùng đũa chọc cơm trên đĩa, rầu rĩ không vui trả lời, “Kỳ nghỉ tớ phải đi học lớp bổ túc, còn muốn nhiều hơn học ở trường.”

Tả Nhan, "..."

Này đúng là nắp nồi mở không ra a.

"Không nói chuyện này nữa, ăn cơm ăn cơm, nói mấy chuyện vui đi.”

Cao nhân lạc quan Tả Nhan lại chọn cách tốt là “làm lơ vấn đề, vấn đề liền sẽ biến mất”, lôi kéo Ngô Duyệt Lâm nói một một số thứ không dinh dưỡng.

"Đúng rồi, đây là quà cho cậu, cảm ơn cậu ở Osaka lúc trước đã giúp tớ."

Tả Nhan lấy đồng hồ từ trong túi ra, hộp quà quá lớn, để ở trong cặp lộ rõ ra, vì không cho Du An Lý lại nhìn thấy chiếc đồng hồ này, mấy ngày nay nàng đều mang theo túi vải nhung.

Ngô Duyệt Lâm không ngờ nàng có thể nhớ chuyện nhỏ lâu như vậy, cô xua tay nói: "Không cần cảm ơn, không phải Tết Nguyên Đán cậu đã mời tụi tớ ăn cơm rồi sao?"

Nói ra lời này, hai người liền lập tức lảng tránh ánh mắt của đối phương, im lặng, cúi đầu không lên tiếng ăn cơm.

Tả Nhan không chịu nổi cảm giác dong dong dài dài như vậy nên chỉ nói: "Tớ cảm ơn cậu là vì, ngày đó tớ lén chạy ra khỏi khách sạn là để tìm chị ấy, nếu không có cậu yểm trợ cho tớ, tớ với chị ấy sẽ không thành đôi.”

Ngô Duyệt Lâm sặc một ngụm cơm, ho đến vỗ ngực.

Tả nhan chỉ có thể cho cô uống sữa nóng mà mình chưa uống hết.

Sau khi uống hết nửa hộp sữa, Ngô Duyệt Lâm mới hoãn lại, cô đặt cốc xuống, thò người tới thấp giọng nói: “Cậu với Du lão sư, thật sự là loại quan hệ như vậy a?”

Tả Nhan gật gật đầu, mặc dù rất xấu hổ, nhưng vấn đề này không có gì không thể thừa nhận, nàng tin Ngô Duyệt Lâm sẽ không nói ra ngoài.

Người này vừa nói "việc xấu trong nhà" với nàng như vậy, có thể thấy được là an toàn.

Ngô Duyệt Lâm che miệng, mắt tròn xoe nhìn nàng một lúc lâu, làm Tả Nhan không nhịn được sờ mặt mình.

“Làm sao vậy?” nàng nhỏ giọng nói.

Ngô Duyệt Lâm lắc đầu, sau đó nói: “Thật không nghĩ tới, hóa ra là cậu tự nguyện.”

Tả Nhan cho cô vẻ mặt mờ mịt.

Ngô Duyệt Lâm ngượng ngùng nhìn nàng, dùng thanh âm rất nhỏ nói, "Ngày, ngày đó tớ nhìn thấy chị ấy ấn cậu trên tường, tớ còn tưởng cậu bị cưỡng bức."

Tả Nhan, "..."

Cô gái, có phải ngươi xem truyện tranh thiếu nữ quá nhiều rồi hay không a!

Ngô Duyệt Lâm nhanh chóng phủ nhận "Truyện tranh cái gì, làm sao tớ có thời gian đọc cái này."

Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Tả Nhan, mặt cô liền đỏ lên, cuối cùng thừa nhận, "Ừm thì có, tớ đều xem tiểu thuyết ngôn tình."

Tả Nhan "chậc" một tiếng, không có hứng thú tiếp tục ăn cơm.

Ngược lại, Ngô Duyệt Lâm càng hăng hái, tiếp tục tiến tới nói nhỏ: "Thật sự, cậu đọc vài cuốn tiểu thuyết sẽ biết, loại này chỉ có nam chính làm như vậy với nữ chính, cái gì mà cưỡng hôn a, cường hôn a, còn có cưỡng bách nữa a..."

Lần này tới Tả Nhan phun ra một ngụm mì.

“Ngô Duyệt Lâm, cậu đang nói lung tung cái gì vậy a?”

Mặt Tả Nhan đỏ bừng, thiếu chút nữa vươn tay che miệng cô lại.

--- cô gái ngoan ngoãn cái gì, đều là biểu hiện giả dối!

Sau khi hai người trao đối bí mật nhỏ, cảm tình nhanh chóng đi lên, không tới hai ngày liền trở thành tiểu tỷ muội không giấu nhau cái gì, cả Lý Minh Minh đều hoàn toàn bị đá ra ngoài.

Hắn cũng không tiến lên, tiếp tục trốn tránh Ngô Duyệt Lâm, Tả Nhan không trông cậy hắn có thể chủ động, không nghĩ tới người này nghẹn không bao lâu liền nhịn không được.

“Hai người ngày nào cũng dính lấy nhau, rốy cuộc là đang thì thầm nói cái gì vậy?"

Lý Minh Minh thừa dịp đang thu bài tập về nhà, đứng bên cạnh chỗ ngồi của Tả Nhan hỏi.

Tả Nhan đang bận nhắn tin cho Du An Lý, nào có tâm tư phản ứng hắn, chỉ thuận miệng nói, "Chuyện của con gái, nói với con trai như cậu làm gì."

Lý Minh Minh liền im lặng tiếp tục thu bài tập về nhà, sao khi thu xong trở về, hắn không nhịn được lại hỏi, "Hai ngày trước cậu ấy có chuyện gì vậy? Cậu biết không?"

Cuối cùng Tả Nhan cũng bố thí cho hắn một ánh mắt, cười lạnh nói, "Muốn biết a? Tự hỏi đi."

Lý Minh Minh lại im lặng bỏ đi.

Tả Nhan thực sự rất bận, không chỉ bận với khối lượng công việc khủng khϊếp trước kỳ thi cuối kỳ, mà còn phải tìm mọi cách hống Du An Lý.

Đêm qua, nàng đã thử thái độ cảm giác giả của Du An Lý đối với Ngô Duyệt Lâm, phát hiện tình hình thật sự rất không lạc quan, cho nên liền uyển chuyển cho rằng mình đã xử lý tốt, hơn nữa còn liên tục đảm bảo Ngô Duyệt Lâm sẽ không nói ra ngoài.

Sau khi nghe xong, Du An Lý cũng không phản ứng nhiều, còn thuận tay điểm điểm trán nàng, nhìn các bước nàng giải quyết câu hỏi, nói, "Sai công thức rồi."

Tả Nhan chưa từ bỏ ý định giúp Ngô Duyệt Lâm giải thích một chút, liền nghe Du An Lý tiếp tục nói, "Cho nên khi nào em muốn cái gì thì nói cho tôi biết, tiền của em lấy đâu ra?"

Nàng lập tức thu lại ý định, làm ra bộ dáng tập trung viết câu hỏi...

Sau đó Du An Lý cũng không tiếp tục truy cứu chuyện này, dù sao nàng làm rất thận trọng, người cũng không hoàn toàn rời khỏi nhà, đi học về nhà đều dưới mí mắt của Du An Lý, căn bản không tìm ra sơ hở.

Trong lòng Tả Nhan cảm thấy không nên tính sổ chuyện kiếm tiền, nhưng chuyện khác cũng rất khó nói.

Cho nên hai ngày nay hai ngày nay nàng đều an an phận, nghiêm túc chấp hành mọi nhiệm vụ Du An Lý giao cho, phấn đấu hoàn thành tốt, đoái công chuộc tội.

Nhưng như vậy là chưa đủ.

Mọi người đều nói, thà đắc tội tiểu nhân còn hơn là đắc tội ngụy quân tử, bởi vì có người bề ngoài vân đạm phong khinh, không biết trong lòng có bao nhiêu tâm tư tính kế người.

Rõ ràng Du An Ly là người sau.

Đương nhiên, Tả Nhan không dám nói ra câu này, thậm chí nàng còn không dám ngọa tào ở sau lưng.

Chỉ cần một ngày nàng không cảm thấy Du An Lý thực sự nguôi giận, thì một ngày nàng không thể lơ là cảnh giác.

Nhưng sau một thời gian dài, Tả Nhan có chút ăn không tiêu, cho nên nàng muốn muốn gây sóng lớn, bất ngờ công kích, thắng bằng một chiêu.

Tranh thủ giờ nghỉ trưa của trường, Tả Nhan lôi kéo Ngô Duyệt Lâm tìm một bồn hoa không có người, dùng một cốc trà sữa nóng từ căng tin làm phần thưởng, thuê “cao nhân tiểu thuyết ngôn tình” này ra chủ ý cho mình.

Ngô Duyệt Lâm còn nóng lòng muốn thử hơn Tả Nhan, vội vàng hỏi: "Cậu muốn tặng quà gì? Quà sinh nhật hay quà lễ? Giáng sinh đã qua rồi, sao giờ cậu mới đưa? Cậu không thể như vậy a, napf có ai yêu đương như cậu.”

Nghe được mấy câu hỏi dồn dập của cô, Tả Nhan cứng họng, chỉ có thể yên lặng mắng thầm một câu, "Nói giống như cậu đã từng yêu đương vậy.”

Ngô Duyệt Lâm uống trà sữa làm ẩm cổ họng, sau đó bắt đầu đếm kỹ những món quà mình đã đọc qua trong tiểu thuyết.

"Để tớ nhớ lại a, nam chính tặng rất nhiều quà, cái gì mà túi quần áo hàng hiệu a, siêu xe biệt thự cao cấp a, du thuyền phi cơ trực thăng a, còn có tặng kim cương, lãng mạn ghê luôn!"

Tả Nhan, "..."

"Cái gì thiết thực một chút được không?"

Ngô Duyệt Lâm mang theo tiếc nuối gật đầu, tiếp tục nói," Những thứ thiết thực giống như là nữ chính đưa cho. Cái gì hộp cơm tình yêu a, khăn quàng cổ dệt bằng tay a, chân dung vẽ tay a, đàn piano violin linh tinh nữa, có phải siêu cấp lãng mạn hay không!"

Tả Nhan mở miệng, một lúc lâu sau mới nói: “Có loại nào... không cần động thủ không?”

Ngô Duyệt Lâm dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng, như muốn hỏi. "Vậy rốt cuộc là cậu muốn tặng cái gì?"

Tả Nhan chột dạ tránh ánh mắt của cô, gãi gãi má, nhìn mũi giày, nói nhỏ, "Chính là có chút đặc biệt, có thể tượng trưng, ​​à không, có thể biểu đạt ra, đây chính là loại món quà rất đặc biệt. "

Ngô Duyệt Lâm bừng tỉnh đại ngộ.

"Hóa ra thứ cậu muốn tặng chính là tín vật đính ước a!"