Sáng nay, Du An Lý hiếm khi dùng từ "tỉnh lại" để kiểm tra bản thân.
Trước khi về nước, cô đã dành không biết bao nhiêu thời gian cùng tinh lực để chuẩn bị, sau khi về nước liền trăm phương ngàn kế, thận trọng từng bước, mắt thấy gạo nấu thành cơm, lúc này con thỏ trong nồi đột nhiên nói: "Đây là quan hệ không chính đáng."
Du An Lý vừa mới mạnh miệng trước mặt Tô Tuyết Nhã liền cảm thấy mặt mình đau đớn.
Cô dành một buổi sáng ổn định cảm xúc của chính mình, lại dùng một buổi sáng khác vừa làm việc vừa suy nghĩ xem vấn đề nằm ở đâu.
Có phải ngay từ đầu cô đã đi sai hướng rồi không?
Du An Lý cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng cho rằng tối hôm đó "lấy thân làm mồi nhử" là cách làm rất sáng suốt.
Tả Nhan quả thực đã thay đổi rất nhiều, trước khi Du An Lý quyết định về nước, chỉ cần nhìn vào thông tin cùng hình ảnh mà các thám tử tư gửi về liền có thể phát hiện ra những thay đổi của nàng.
Thay đổi này không chỉ đơn giản là trưởng thành thay đổi về ngoại hình, mà còn liên quan đến phong thái cùng ánh mắt của nàng.
Du An Lý chưa từng nghĩ người trong trí nhớ của mình lại biến thành như vậy, mặc quần áo rẻ tiền đi làm việc, chen chúc trong tàu điện ngầm đông đúc vào giờ cao điểm, gương mặt uể oải ỉu xìu chẳng có gì khác ngoài buồn ngủ.
Rõ ràng nàng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, trên người đã mất đi sức sống cùng sinh lực mà một người trẻ tuổi nên có, giống như bị thứ gì đó áp xuống, trở nên vô hồn.
Lúc nhìn thấy bức ảnh này, cuối cùng Du An Lý cũng hạ quyết tâm trở về.
Không cần biết sau khi trở về sẽ đối mặt với cái gì, vô luận nàng đã có người khác hay không, Du An Lý đều có cách để "giải quyết" những vấn đề này.
Bởi vì hiện tại nhìn nàng không có chút hạnh phúc.
Nhưng kỳ thực, Tả Nhan có rất nhiều thứ không thay đổi.
Du An Lý không mất nhiều thời gian đã xác định điểm này.
Giống như nàng thích cà ri cay và sốt mayonnaise, ghét bỏ bút máy cùng công việc ứng đối tiêu cực như thi cử, thời điểm thanh tỉnh khẩu thị tâm phi, uống say liền lên cơn điên, một cái lại một cái, đều khiến cô gái đã thay đổi này lại có bóng dáng của trước kia.
"Không xác định" của Du An Lý sau thời gian lần lượt thử thăm dò, cuối cùng cũng có tin tức.
Kỳ thực, mọi thứ có thay đổi cũng không sao cả, bởi vì cô đã sớm chuẩn bị tâm lý để đối mặt.
Nhưng vụ thu hoạch ngoài ý muốn luôn làm người cảm thấy vui vẻ, không phải sao?
Khi "không xác định" được xác định, mọi thứ sẽ đơn giản hơn giả thuyết trước đó nhiều.
Du An Lý không phủ nhận mình rất tự tin, thậm chí còn có thể nói là "kiêu ngạo."
Nhưng sự thật cũng chứng minh tự tin của cô -
Người nào đó không những không thay đổi sở thích, mà tính cách nhớ ăn không nhớ đánh cũng đều trước sau như một.
Một khi loại chuyện này đã bắt đầu liền không thể dừng lại hay quay lại được, kinh nghiệm trong quá khứ của Du An Lý đủ để chứng minh điểm này.
Thứ cô muốn chính là Tả Nhan thực tủy biết vị*, vô tri vô giác rơi vào, sau khi phản ứng lại cũng chạy không thoát.
(*)Thực tủy biết vị: Nghĩa bóng chính là trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện gì đó lần nữa.
Nhưng Du An Lý không nghĩ tới, bảy tám năm qua, thứ thực sự thay đổi không phải là tính cách và sở thích, mà là da mặt dày của Tả Nhan.
Ăn với cô, sống với cô, ngủ với cô, cuối cùng định nghĩa tóm gọn lại bằng một câu "bạn tình", là muốn phủi mông chạy lấy người sao?
Du An Lý tuyệt đối sẽ không thể chịu đựng mình bị đánh bại hai lần trong cùng một hố, huống chi lúc này cô cũng không có kế hoạch về nhà mà không chút tính toán.
Luôn có nhiều biện pháp khó khăn hơn, nếu một kịch bản không có hiệu quả, vậy liền chuyển sang một kịch bản khác.
Tả Nhan mở cửa, xem xét tình huống ở hành lang khách sạn trước, sau đó mới nhường đường cho Du An Lý ở ngoài cửa.
Du An Lý mặc một chiếc áo gió màu đỏ rượu, mái tóc dài xoăn xõa trên vai, thần sắc tự nhiên bước ra chân dài, đi vào cửa.
Cô thực sự rất thích hợp mặc màu này, so với màu xám màu đen lạnh lẽo càng có hương vị, cũng càng đường hoàng bắt mắt hơn.
Tả Nhan khóa cửa, quay lại thì thấy Du An Lý đang đứng bên mép giường đánh giá căn phòng.
"Tôi kiểm tra rồi, không có camera." Nàng nói, bước tới định kéo tay Du An Lý.
"Em khá có kinh nghiệm nhỉ?"
Du An Lý đứng sang một bên, bàn tay đang duỗi ra của Tả Nhan đột nhiên bắt lấy không khí.
Chậc.
Nữ nhân này đúng là khó tính.
Tả Nhan vén tóc, cởi cúc áo khoác, cởi ra rồi ném lên giường.
Nàng mặc một chiếc áo len mỏng bên trong, màu xám, rõ ràng là quần áo của Du An Lý, nhưng may là cái này Du An Lý chưa mặc ở công ty.
"Xem tin tức trên mạng nhiều hơn chẳng phải sẽ biết sao? Ở hoàn cảnh này, không thể không cẩn thận a."
Tả Nhan ôn hòa giải thích, lại di chuyển đến bên cạnh Du An Lý, chuẩn bị nắm chắc thời gian.
Giờ nghỉ trưa chỉ có hai giờ, còn phải ăn cơm, không có thời gian chạy chậm cọ xát.
Du An Lý đè tay đang cởi cúc áo của nàng, nghiêm nghị hỏi: "Em làm gì vậy?"
Tả Nhan cảm thấy cô vẫn còn tức giận, một tay ôm eo cô, mỉm cười lấy lòng, trả lời: "Tôi không làm, chị làm, được không?"
Trước hôm nay, có lẽ Du An Lý sẽ vui vẻ chấp nhận lời đề nghị này, nhưng hiện tại cô đã hiểu ra sai lầm của mình.
Bàn tay của Tả Nhan lại bị gỡ ra.
Nàng sửng sốt một lúc, dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Du An Lý.
Đối phương chỉ cho nàng một nụ cười, bình tĩnh trả lời: "Hiện tại tôi không có thời gian này, còn chưa ăn cơm, đi thôi."
Tả Nhan trợn tròn mắt, đây chính là phòng theo giờ nàng đã tốn một số tiền lớn, cấp bậc không thấp, sao có thể lập tức rời đi?
Nữ nhân Du An Lý này suýt chút nữa đã mắc câu, vì một lời nói mà muốn tức giận bao lâu a?
Kia cũng không phải là nói thật, chỉ là lời nói ngoài miệng, không thể nghe như nói đùa được sao!
Tả Nhan vội vàng nắm lấy tay cô, kiên nhẫn nói: "Lúc sáng là tôi không đúng, chọc chị tức giận, không phải hiện tại tôi đã nhận lỗi rồi sao, chị đừng như vậy a."
Du An Lý quay đầu lại nhìn nàng, thần sắc như thường nói: "Tôi không tức giận, nếu em không muốn rời đi, có thể ăn ở đây cũng được."
Tả Nhan hoài nghi nhìn cô một lúc, sau đó thử thăm dò hỏi: "Vậy tôi gọi cơm lên?"
"Cơm ở khách sạn không thể ăn, gọi cơm hộp đi, em muốn ăn món Trung hay món gì khác?"
Du An Lý vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi áo khoác ra.
Trông cô quá bình thường, Tả Nhan không tìm ra được sơ hở nào, cuối cùng chỉ có thể đi tới xem điện thoại, gọi cơm hộp và cafe.
Đi làm thuê phòng trong giờ nghỉ trưa đã là chuyện ly kỳ, sau khi thuê phòng chỉ cùng nhau ăn cơm quả thức chính là đầu óc có bệnh, Tả Nhan nghĩ, vẫn chưa từ bỏ ý định trêu chọc Du An Lý.
Mà Du An Lý vẫn luôn vừa dùng điện thoại xử lý công việc, một lúc soạn lịch trình, một lúc xem thị trường chứng khoán, hoàn toàn như không thấy nàng "động tay động chân", một chút cũng không có phản ứng.
Tả Nhan phục rồi, người này chính là hạ quyết tâm muốn giận dỗi, nếu không cũng không giải thích được vì sao vị lão tăng tối hôm qua "sinh long hoạt hổ" này hiện tại lại nhập định như vậy.
Cuối cùng bữa cơm này ăn đến bình đạm như nước, mặc dù buổi trưa hiếm khi được ăn cơm cùng Du An Lý, nhưng Tả Nhan nhìn chiếc giường lớn ngăn nắp gọn gàng bên cạnh, trong lòng cảm thấy buồn bực không tên.
Tới cũng đã tới rồi, không phải sao?
Tốt xấu gì cũng phải làm chút chuyện chứ?
Thật là lãng phí tiền bạc.
Hiện tại Tả Nhan hối hận vì sao lúc sáng không quản được miệng, bớt nói sẽ chết sao? Ngươi sẽ chết sao? Rõ ràng biết Du An Lý có thể lăn lộn người đến mức nào, còn dám mở miệng làm loạn, cũng thật xứng đáng.
Nếu nữ nhân này cả ngày đều không bình tĩnh, vậy mỗi ngày nàng sống thế nào a?
Tả Nhan bắt taxi về công ty trước, nghĩ đến đây liền thở dài.
Nhưng nàng vẫn xem nhẹ Du An Lý, đừng nói hôm nay, ngay cả ngày kế tiếp nàng cũng còn tốt.
Kỳ thực, những ngày tiếp theo của Tả Nhan vẫn rất tốt.
Du An Lý nói không tức giận lại thật sự không cho nàng xem sắc mặt tốt, mà quay về chế độ tỷ tỷ ôn nhu lúc ban đầu.
Ban ngày đi làm tan tầm đảm nhận tài xế, sớm tối đều sẽ làm những món Tả Nhan thích ăn, không chỉ đối xử ôn hòa với nàng ở công ty mà sau khi về nhà còn chiếu cố cẩn thận tỉ mỉ.
Nếu buổi sáng không thể dậy liền sẽ không chạy bộ, mua ít nhiêu trái cây cùng đồ ăn vặt tùy thích, vứt quần áo dơ vào máy giặt, tan tầm mệt mỏi thì chơi game, có thể nói đây là cuộc sống lý tưởng mà trạch tử đều mơ ước.
Nhưng sau hai ngày Tả Nhan trải qua cuộc sống tốt đẹp này, nàng đã hoàn toàn tự bế.
Bởi vì kể từ sáng hôm đó Du An Lý không để nàng chạm vào một lần.
Không những không cho nàng chạm vào, mà còn không chạm vào nàng nữa.
Trong lòng Tả Nhan rất hận a.
Nàng biết, nàng biết nữ nhân Du An Lý này có thù tất báo, còn khó chơi hơn tiểu nhân!
Chỉ là nói một câu "bạn tình" liền ôm thù suốt hai ngày, cũng không có biểu hiện nguôi giận, xem ra muốn kiên trì thanh tâm quả dục này đến cùng.
Cái này làm sao có thể!
Tả Nhan không thể chấp nhận, tuy bảy năm qua nàng đều vô cầu vô dục như vậy, nhưng tiền đề là khi đó Du An Lý không có nằm trên giường nàng a.
Hiện tại không chỉ có nằm, mà còn không mặc quần áo.
Tả Nhan lăn qua lộn lại trong chăn, vài lần da mặt dày đi làm bậy, thậm chí còn đã làm ra dụ hoặc, nhưng Du An Lý vẫn đưa lưng về phía nàng, không chút dao động, nói "Công việc quá mệt lần sau lại nói".
-- Đúng là nữ nhân tàn nhẫn a.
Mắt thấy hoàng kim đêm thứ sáu lại bị lãng phí như vậy, Tả Nhan bi thương rút kinh nghiệm xương máu, quyết định thay đổi triệt để, nỗ lực để cứu vãn cục diện.
Hai ngày nay cũng coi như đã suy nghĩ cẩn thận.
Du An Lý chính là ghi hận hai chữ "bạn tình", ngay cả lời xin lỗi cũng không có tác dụng, có thể thấy là cô thực sự để ý đến hai chữ này.
Tả Nhan không khỏi suy nghĩ sâu xa - hai từ này đã từng mang lại bóng ma tâm lý cho Du An Lý sao?
Chờ đã, nếu nói như vậy, chẳng phải Du An Lý đã từng thật sự trải qua...
Tả Nhan lập tức lắc đầu ném ý nghĩ này ra phía sau.
Không thể nào, cho dù chia tay đã lâu, Du An Lý có thay đổi rất lớn, Tả Nhan có thể thề: "Du An Lý không phải là người như vậy."
Cho nên, lý do này có thể được trực tiếp loại trừ.
Tả Nhan lại trở mình chăn, đối mặt với Du An Lý, nhìn tấm lưng bóng loáng đến phản chiếu, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Mẹ nó, hóa cảm cảm giác có thể nhìn không thể ăn lại thống khổ như vậy.
Nàng phải nghĩ ra cách, phải nhanh chóng nghĩ ra cách.
Thái độ đối với cô trong hai ngày qua cũng giống như trong tuần cô mới về, bước ngoặt đầu tiên là sau khi bọn họ lên giường, mà bước ngoặt hiện tại là sau khi nàng thuận miệng, hiển nhiên có để lại dấu vết.
Tả Nhan cảm thấy mình sắp nắm được điểm mấu chốt, nhưng lại không thể xâu chuỗi lại với nhau.
Bởi vì tâm tư của Du An Lý quá khó đoán, nàng muốn phá đầu, nhưng lại phủ nhận mọi khả năng mà mình nghĩ ra, đến cuối cùng hoàn toàn đi vòng.
Tả Nhan gấpđến mức miệng đều mím chặt, cuối cùng dứt khoát nắm lấy cánh tay của Du An Lý, để cô xoay người lại, trực tiếp hỏi: "Ngài có thể cho thuộc hạ nói rõ không?"
Du An Lý bất đắc dĩ mở mắt ra.
Cô cũng không nghĩ tới đã hai ngày rồi, cô đã làm rõ ràng như vậy, mà cái đầu nhỏ thông minh này còn chưa phát hiện ra.
Chỉ có thể nói là làm không đủ tàn nhẫn.
Du An Lý biết quá rõ tính cẩu của Tả Nhan, nếu không thúc ép nàng một chút, nàng sẽ không biết tiến về phía trước hai bước, thậm chí còn lùi lại vài bước. Nếu không chú ý, con thỏ nhát gan kia lại chạy đi không thấy bóng dáng.
Cho nên chính là bức ép, tốt nhất bức cho nàng không còn đường đi, chủ động kiên quyết nhảy xuống, không còn có tâm tư chạy trốn.
Du An Lý giơ tay sờ sờ đẩu cẩu của Tả Nhan, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Sau đó dưới ánh mắt khẩn trương của nàng, cô cười nói: "Ngủ đi, mai còn phải đến cửa hàng nội thất."
Tả Nhan chờ nửa ngày: "..."
Chị mẹ nó không bằng cho tôi một dao đi!