Nửa giờ sau, không biết Du An Lý lấy đâu ra một chiếc khăn sạch sẽ để làm đệm, tránh tình trạng buổi tối không ngủ được.
Tả Nhan không nghĩ tới khi cô đang làm việc lại còn có thể thừa lực chuẩn bị cho việc này, lập tức xấu hổ - đầu năm nay, người bán thân không có “kim chủ” phục vụ tinh thần, thật là quá thất bại.
Nàng nghĩ, yên tâm thoải mái mà nằm hưởng thụ.
Du An Lý đẩy nàng lên, ngựa quen đường cũ tìm được điểm nàng không thể chịu được nhất, nhìn vẻ mặt của nàng đang nằm trên gối, lần thứ hai nói: “Tôi cảm thấy người bán thân là tôi mới đúng.”
Tả Nhan ngồi dậy chặn miệng gây mất hứng của cô lại, có đi mà không có lại quá thất lễ, nàng quyết định làm cái gì đó kéo dài buổi tối này.
Người ta nói là thói quen đều được hình thành theo thời gian, mà cũng sẽ bị thay thế vì thời gian.
Nhưng mà, Tả Nhan phát hiện cơ thể của hai người rõ ràng đã bị tách ra từ lâu, nhưng trong thời gian ngắn hai người vẫn có thể tìm thấy được ăn ý như lúc trước.
Lúc đầu, Tả Nhan nghĩ lý do nàng làm Du An Lý bị thương không chỉ vì kỹ năng không quen thuộc, mà còn bởi vì hai người đối với nhau đã thật xa lạ.
Nhưng mà, khi số lần ngày càng tăng, Tả Nhan mới dần hiểu ra lý do thực sự.
Thói quen của nàng vẫn không thay đổi, giống như Du An Lý hiểu rõ cơ thể nàng, còn có thói quen đối đãi với nàng vẫn theo phương thức giống như trước kia.
Nàng cũng đang dùng kinh nghiệm trước kia của mình để lấy lòng Du An Lý, thậm chí còn đòi lấy từ cô.
Tả Nhan đã là người trưởng thành thực sự, sẽ không cái gì cũng không biết như khi nàng mười tám tuổi, nhanh chóng tìm ra mấu chốt của vấn đề.
“Du An Lý.” Nàng thở ra một hơi, nhưng động tác vẫn không dừng lại.
Mái tóc xoăn dài ướt đẫm mồ hôi, hô hấp của Du An Lý không ổn định, không đáp lại.
Tả Nhan nhân cơ hội khi dễ cô, cho đến khi cô phát ra âm thanh mới hài lòng, sau đó nàng cúi xuống dán lên môi cô, nói: "Có phải chị..."
Du An Lý đã nhìn thấy "ý nghĩ xấu" của nàng, mở miệng muốn cắn nàng, nhưng lại bị nàng né tránh.
Tả Nhan chuyển thân, trập trùng lên xuống, cho đến khi cảm nhận Du An Lý càng nhiều mới thấp giọng hỏi: “… Đã lâu chưa từng được chạm qua?”
Nhìn vẻ mặt của Du An Lý, Tả Nhan sắp đắc ý, người nằm trên gối liền mở miệng nói: “Có ai đã từng nói cho em câu gϊếŧ địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm chưa.”
Tả Nhan lộ ra biểu tình nghi vấn.
Du An Lý bình tĩnh trả lời: "Em tự bạo."
"..."
Cuối cùng hai người vừa thu dọn bãi chiến trường tranh luận lý lẽ "hai bên có kẻ tám lạng người nửa cân hay không" - nói chính xác là một bên miễn cưỡng không buông tha, một bên thì cự tuyệt đáp lại, dần trở thành một cuộc giằng co thực nhàm chán.
Tả Nhan cảm thấy mình hoàn toàn có sách mách có chứng, trong lòng vẫn thầm ôm thù đối với câu trào phúng "Tự mình động thủ" của Du An Lý, sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy?
"Còn trách tôi kỹ thuật kém, lại là chính chị động tay qua, cũng không đến mức giống như cái lỗ kim."
Nàng lải nhải tính sổ, Du An Lý xoay người đưa lưng về phía nàng, nàng liền ghé lên trên vai Du An Lý tiếp tục nói, giống như cái loa thành tinh.
“Chị nói giống như chính mình không phải lỗ kim vậy.”
Du An Lý bị phiền đến quay lưng lại trả lời: “Xin lỗi lỗ kim, tối hôm qua có đau không?”
Tả Nhan bị dọa theo phản xạ khép chân lại. Không phải vì đau, mà là cảm giác ở trong phòng tắm tối qua giống như ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, không phải người bình thường có thể chịu được.
Du An Lý "bạo" cùng mình chỉ có thể có một người sống.
Thấy nàng cuối cùng cũng ngừng, Du An Lý tiếp tục đưa lưng về phía nàng, chuẩn bị ngủ.
Lăn lộn như vậy, vốn dĩ đã đi ngủ từ rất sớm, nhưng cuối cùng đến tận khuya mới được nghỉ ngơi.
Bản thân Tả Nhan là con cú đêm, ngủ muộn là chuyện thường tình, nhưng dậy sớm đã là tra tấn.
Tưởng tượng dậy sớm chạy bộ buổi sáng, cả người nàng liền kháng cự, thậm chí còn muốn tiếp tục "chà đạp" nguyên tắc của Du An Lý.
—— Dù sao Du An Lý còn để cho nàng làm trong văn phòng, có thể thấy được phạm vi "giới hạn nhẫn nại" còn có thể tiếp tục mở rộng.
Tả Nhan nói liền làm, lại bắt đầu quấy rầy Du An Lý, lần này nàng không dám động thủ nên chỉ động khẩu, chỉ cần có thể làm cho Du An Lý không ngủ, mục tiêu cũng coi như đã đạt được.
"Chị cảm thấy Tiểu Mỹ cùng Lý Tiêu có thể thành không? Sao em cảm thấy không đáng tin cậy a?"
Tả Nhan nói không thành lời.
Du An Lý cũng có thể nhìn ra nàng chỉ không muốn để mình ngủ, cho nên cô đơn giản xoay người lại, đối mặt với nàng nói, "Chuyện của người khác em nhọc lòng nhiều như vậy cũng vô dụng, không bằng ngẫm lại những việc em chưa giải quyết đi."
Người này còn rất nhiều chuyện đều chưa giải quyết xong, đừng nói chuyện công ty, ngay cả sinh hoạt cũng hỏng bét, đồn cảnh sát bên kia còn chưa giải quyết xong, kế tiếp còn có thể bận.
Mấy ngày nay Du An Lý không nhắc chuyện này với nàng, bởi vì sợ nàng sẽ nhớ lại đêm đó, nhưng khi sở cảnh sát liên lạc tới, nàng vẫn phải đối mặt.
Cô biết Tả Nhan có tâm lý đà điểu, có thể trì hoãn liền trì hoãn, chọn lọc giải quyết vấn đề, chỉ muốn sống trong hiện tại, không muốn nghĩ đến gian nguy.
Trước kia không tim không phổi như vậy, hiện tại vẫn là như vậy.
Không phải như vậy là không được, nhưng không có lợi cho giải quyết "vấn đề" thực sự.
Nếu nàng cứ trốn tránh mãi thế này thì Du An Lý có làm gì nữa cũng vô dụng.
Tựa như năm đó, cô có thể làm được mọi thứ, nhưng người muốn trốn tránh vẫn có thể nói ra câu "từ bỏ", khiến cho nỗ lực của cô trong nháy mắt mất hết ý nghĩa.
Tả Nhan vừa nghe những lời này, cảm giác giống như đi học bị giáo huấn.
Quen thuộc đến mức làm người bắt đầu run rẩy.
Tả Nhan không muốn làm tâm tình của mình cảm thấy không tốt, vốn dĩ nàng muốn tâm sự với Du An Lý, nếu không mỗi ngày ngoại trừ lên giường đều làm bất cứ cái gì thì không phải là thật sự bán thân sao?
“Nói chút chuyện vui vẻ không được sao?” Nàng dùng ngón tay chọc vào bụng Du An Lý.
Du An Lý lấy tay nàng ra, nói: “Em cảm thấy chuyện gì mới vui vẻ?”
Đương nhiên là chơi game cùng ăn uống a.
Tả Nhan coi đó là hiển nhiên, nhưng nàng không nói ra những cái nguy hiểm.
Nếu nàng dám nói, Du An Lý sẽ có thể đuổi nàng ra khỏi giường.
Nhưng giữa hai người có cái gì được tính là "vui vẻ" đâu?
Thậm chí Tả Nhan trong lúc nhất thời còn bị hỏi đến nghẹn họng.
Giao tiếp hiện tại giữa hai người là công ty và trong nhà, còn công việc vĩnh viễn sẽ không thuộc loại chuyện “vui vẻ”, cho nên ở nhà chỉ còn loại chuyện này mà thôi.
Ở cùng một chỗ đơn giản chính là củi gạo mắm muối, giặt quần áo và thảm, còn có giao lưu trên giường.
Tả Nhan suy nghĩ nửa ngày, nhưng lại không tìm thấy chuyện "vui vẻ" nào đáng nói.
Cuối cùng nàng cũng hiểu ý tứ của Du An Lý.
Kỳ thực, hai người đều biết rất rõ hiện tại hai người chỉ đang phóng túng "vui sướиɠ", còn lảng tránh tất cả những đề tài không liên quan gì đến "vui sướиɠ".
Rốt cuộc, nếu không giả vờ quên đi, hai người sẽ không có cách nào ngủ chung giường như vậy.
Ban đầu Tả Nhan muốn đối mặt sau khi vượt rào lần đầu tiên, nhưng lúc đó Du An Lý không cho nàng cơ hội này.
Cho nên, nàng cũng nghĩ Du An Lý giống như nàng, đều khao khát được hưởng thụ hiện tại, lại không sẵn sàng đối mặt với quá khứ mới vẫn luôn tiếp tục không rõ ràng như vậy.
Nhưng khi nàng đang yên lòng, hoàn toàn chìm đắm vào trận phóng túng này, đột nhiên Du An Lý lại xốc lên nội tâm của nàng.
Tả Nhan cảm thấy có chút không công bằng.
Nếu muốn giả ngu, chỉ cần trong lòng hiểu rõ mà không cần nói ra.
Nếu không muốn giả ngu, vậy phải nói rõ ngay từ đầu.
—— Ta đều phải tăng tốc, con mẹ nó nửa đường ngươi dừng xe, không tuân theo quy tắc.
Tầm mắt của Du An Lý vẫn đặt trên mặt nàng, Tả Nhan im lặng một lúc rồi mới đáp trả, "Thật đúng là không có chuyện gì vui, quên đi, ngủ đi."
Vừa nói, nàng vừa trở mình đưa lưng về phía Du An Lý.
Lại là một lần lảng tránh.
Du An Lý đã sớm quen với lảng tránh của nàng, thậm chí không cảm thấy quá thất vọng.
Nhưng cô cũng không có cách nào.
Trên thế giới này có rất nhiều người giả vờ hồ đồ như vậy, chẳng lẽ muốn rống to về phía bọn họ, mắng từng người sao?
Nếu như vậy thực sự hữu dụng là tốt rồi.
Nhưng kỳ thực, đây sẽ chỉ trở thành phát tiết vô giá trị, trừ cái này ra đều không có tác dụng gì.
Du An Lý nhắm mắt lại, nằm bất động ở một bên cho đến khi chuông báo thức sáng sớm vang lên.
Một giấc này Tả Nhan ngủ không xong, còn mơ thấy những chuyện nàng ghét nhất, sáng sớm bị chiếc đồng hồ này đánh thức, tâm tình của nàng lập tức kém hơn.
—— Bởi vì nàng thấy sau khi tỉnh mộng cũng không khác bao nhiêu.
Tâm tình vô cùng kém, ngày thường có thể nghiến răng nghiến lợi chịu đựng những chuyện phi thường không chịu nổi.
Tả Nhan mắt điếc tai ngơ với âm thanh của đồng hồ báo thức, quấn mình trong chăn, bộ dáng giống như quyết tâm không ra khỏi giường.
Du An Lý đã đứng dậy bấm tắt báo thức, điện thoại dưới gối của Tả Nhan vẫn đổ chuông không biết mệt mỏi, tạo ra rất nhiều tiếng ồn.
Tả Nhan không quan tâm, Du An Lý cũng không quan tâm đến nàng, mặc quần áo vào rồi xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi cửa đóng lại, người trên giường vừa động, quay đầu liếc mắt nhìn, sau đó lấy điện thoại dưới gối ra, ấn tắt báo thức.
Nghe tiếng nước trong phòng tắm, tâm tình của Tả Nhan như rơi xuống một tầm cao mới.
Nàng chui vào chăn bông, hoàn toàn ăn vạ nằm trên giường, cho đến khi Du An Lý trở về phòng ngủ thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng nàng vẫn không định rời giường.
Người sống vì cái gì, chính là chiến đấu cho hơi thở a.
Hôm nay nàng sẽ trở thành người có cốt khí, sẽ không bao giờ cúi đầu trước thế lực xấu xa.
Du An Lý ăn mặc giản dị chạy bộ buổi sáng, trực tiếp ra khỏi phòng ngủ, ra hành lang thay giày.
Tả Nhan lăn lộn trên giường, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền mở to mắt.
Nàng hoảng hốt còn không kịp mặc quần áo, quấn chăn chạy ra khỏi giường, đuổi ra phòng ngủ, hô to một tiếng: “Du An Lý!”
Người kia chuẩn bị mở cửa, nghe thấy thanh âm của nàng liền quay đầu nhìn qua, lãnh đạm hỏi: “Làm sao vậy?”
Tả Nhan thấy thái độ của cô thì càng hoảng hốt hơn, quấn chăn bông đi chân trần, chạy nhanh ra cửa nói với Du An Lý: "Tôi ..."
Nàng khô khốc mở miệng "Tôi" nửa ngày cũng không biết phải nói cái gì.
Du An Lý đang định đi ra ngoài, Tả Nhan lập tức nắm lấy tay cô, vội vàng nói: “Tôi, tôi nhớ ra một chuyện vui vẻ a!”
“Chuyện gì?” Cuối cùng Du An Lý cũng cho nàng sắc mặt tốt.
Lòng bàn chân của Tả Nhan bị sàn làm lạnh đến tê dại, cơ thể được bọc trong chăn cũng đang run rẩy.
Nàng không có thời gian suy nghĩ cẩn thận, chỉ có thể lung tung nói: “Sau khi chị trở về, cuối cùng tôi không phải một mình trải qua sinh nhật lần thứ 26 a!”