Lảng Tránh Ái Muội

Chương 44

 “Ngâm suối nước nóng?”

Phòng học ồn ào, Tả Nhan chống cằm ngáp một cái, hữu khí vô lực hỏi.

Ngô Duyệt Lâm ngồi ở bàn phía trước, chủ nhân của chiếc ghế đồng học Lý Minh Minh đang đứng bên cạnh, phân loại sách bài tập mà hắn thu thập được, trả lời: "Đúng vậy, lần trước chúng tớ đã nói sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu, kết quả là không phải ngày đó cậu sinh bệnh sao? Hiện tại bù lại cho cậu."

Ngô Duyệt Lâm nhắc tới chuyện này nghĩ tới vẫn còn sợ, cô đi đến bàn của Tả Nhan, thấp giọng nói: "May là chúng ta đã trao đổi khẩu cung trước, nói buổi sáng cậu mới đi, nếu không chuyện này thật sự không qua được. Buổi sáng ngày đó Tiết lão sư rất sinh khí a."

Tiết lão sư là giáo viên phụ trách của bọn họ. Ban đầu giáo viên được xác định là sẽ dẫn dắt đội là chủ nhiệm lớp, nhưng trong nhà của chủ nhiệm lớp có việc nên không thể đi.

May là không phải chủ nhiệm lớp biết, nếu không có thể không giấu được chuyện Tả Nhan một ngày một đêm không về phòng cũng rất khó nói.

Cơn buồn ngủ của Tả Nhan đều bị những lời này làm tan hơn phân nửa, cô nhìn vẻ mặt sợ hãi của Ngô Duyệt Lâm, cảm thấy mình thực sự có lỗi với đồng chí tốt này.

Cho nên, Tả Nhan căn bản không có hứng thú với chuyện này cũng không thể cự tuyệt, trả lời: “Khi nào?”

Lý Minh Minh thấy nàng sảng khoái đồng ý như vậy, hắn nhìn nàng hai lần, nói, “Khi nào cũng được, là sinh nhật của cậu, cậu quyết định đi. Dù sao phiếu trải nghiệm ở khu nghỉ dưỡng là do khách hàng của anh trai tớ tặng, có thể dùng trước năm sau.”

Vẻ mặt của Tả Nhan đột nhiên có chút kỳ quái, nàng nhìn chằm chằm vào mặt Lý Minh Minh một lúc lâu, làm Lý Minh Minh đưa tay lên sờ mặt, tưởng rằng có thứ cái gì dơ bẩn trên đó.

Ngô Duyệt Lâm cũng quay đầu lại nhìn Lý Minh Minh, không rõ hỏi nàng: “Sao vậy?”

Đương nhiên Tả Nhan không thể giải thích tâm tình của mình với bọn họ, hiện tại nàng nhìn hai người này cảm thấy mình không phải cùng một thế giới.

Nhất định là vì nàng đã trải qua quá nhiều chuyện mà độ tuổi này không nên gánh vác.

Cách nhìn của Tả Nhan đối với anh trai của Lý Minh Minh thực sự rất phức tạp.

Một mặt, nàng biết Du An Lý cùng hắn chỉ là quan hệ công việc đơn thuần đến không thể đơn thuần hơn. Nhưng mặt khác, hai người thiếu chút nữa đã vì người này mà cả đời không qua lại với nhau - nàng đúng lý hợp tình biện minh sạch sẽ cho lỗi của mình.

Cho đến bây giờ Tả Nhan vẫn canh cánh trong lòng chuyện hai người họ ở một mình với nhau, mặc dù Du An Lý phải tận tâm với công việc, nhưng cũng không nói rõ nam nhân nào đó đang nghĩ gì.

Phòng khách sạn cũng được bố trí ở đối diện, nói không chừng hắn có chút ý tứ, quỷ cũng không tin.

Tả Nhan nghĩ đến đây, đột nhiên nhanh trí, ra khỏi lớp gọi điện cho Du An Lý.

Không biết người bên kia đang làm gì, cư nhiên vang lên năm sáu tiếng mới nhấc máy. Lực chú ý của Tả Nhan lập tức bị chuyện trước mắt kéo ra,  sau khi được kết nối liền lập tức hỏi: "Chị đang làm gì?"

Đầu dây bên kia khả nghi dừng lại một chút, trả lời: “Đang bận.”

Tả Nhan cũng không mong cô đang làm gì khác, mắt thấy sắp vào học, nàng liền chạy nhanh kéo chủ đề.

“Có phải Anh trai Lý Minh Minh cũng tặng chị voucher trải nghiệm khu nghỉ dưỡng suối nước nóng không?”

Du An Lý không cần tốn thời gian cũng đã moi ra thông tin từ câu này.

“Đồng học mời em đi chơi à?” Cô hỏi ngược lại.

Tả Nhan cũng coi như hiểu biết cô, khi nghe câu trả lời này, nàng liền biết quả nhiên cũng giống như những gì nàng nghĩ.

Quả nhiên nam nhân kia không có hảo tâm.

Người đắn đắn ai lại mời người khác đến suối nước nóng?

—— Lý Minh Minh trong lớp đột nhiên hắt hơi, thu hút sự quan tâm của Ngô Duyệt Lâm.

Trong lòng Tả Nhan có rất nhiều lời oán giận, nhưng nàng đã lĩnh giáo qua kết cục “âm dương quái khí” nên chỉ thành thật trả lời: “Đúng vậy, bọn họ nói muốn bù lại cho em.”

Nói đến đây, nàng không tránh khỏi nhớ lại những gì đã xảy ra vào ngày sinh nhật, làm cho nàng mặt đỏ tai hồng.

“Vậy, anh ta đưa cho chị mấy phiếu?” Tả Nhan nhanh chóng chuyển chủ đề.

Bên Du An Lý hiếm khi không nghe thấy âm thanh bàn phím, cho nên giọng nói của cô rõ ràng rành mạch truyền tới.

"Không phải anh ấy đưa, mà là khu nghỉ dưỡng của khách hàng mới khai trương, đưa cho mỗi người phiếu trải nghiệm, nơi này tôi có hai phiếu."

Tả Nhan tự động lọc thông tin ở giữa, chỉ lắng nghe phần đầu và phần cuối, đầu nhỏ lập tức xoay chuyển.

“Được a, em hiểu rồi, không nói với chị nữa, em sắp vào học rồi."

Nàng vừa nói vừa đề phòng trên hành lang có lão sư tới lui hay không, nghe thấy Du An Lý lên tiếng, trước khi cúp máy nàng không nhịn được lấy tay che miệng nói: “Cho em một phiếu.”

Không đợi câu trả lời của Du An Lý, nàng lập tức cúp máy, giấu điện thoại trước khi giáo viên đi tới.

Màn hình máy tính vẫn sáng, Du An Lý nhìn vào điện thoại đã bị treo không nói nên lời một lúc.

Buổi sáng trước khi đi ra ngoài còn chơi tiểu tính tình với cô, hiện tại lại như không có chuyện gì, bệnh hay quên quá nặng rồi.

Cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Một email nhắc nhở nhảy ra, Du An Lý đặt điện thoại xuống, nhìn vào máy tính, ẩn cửa sổ đang dừng trên màn hình, mở bưu kiện email mới nhận được.

Sau khi kế hoạch hoàn toàn bị gián đoạn, sẽ mất nhiều thời gian thực hiện kế hoạch mới hơn.

Chỉ là lúc này đây, cô không còn là người duy nhất trong kế hoạch của mình nữa.

Loại trải nghiệm này rất kỳ quái, ngay cả khi Du Kỷ còn sống, bởi vì hai người có tính cách cùng tính khí giống nhau, cho nên cả hai đều đồng ý không được xen vào kế hoạch của nhau, mà chỉ cần tự mình chiếu cố.

Cho nên, Du An Lý đã học cách không phụ thuộc vào bất kỳ ai.

Cũng không được ỷ lại vào bất cứ ai.

Sau khi bình tĩnh lại, Du An Lý đã sắp xếp được những "sai lầm" trong đầu.

Những "sai lầm" này không phải bắt đầu từ tối qua, cũng không phải bắt đầu trên giường ở khách sạn.

Thậm chí cũng không phải dưới ánh đèn đường đã làm cô hoàn toàn mất đi lý trí.

Nếu phải quay lại, đây có thể là lần đầu tiên cô giải phóng những thứ bên trong cánh cổng trước mặt Tả Nhan.

Nhưng cô luôn kiêu ngạo, cho rằng mình luôn có cách thu lại, lúc nào cũng có thể khóa công tắc, cho nên cô mới dung túng chính mình hết lần này đến lần khác.

Cho đến khi bị hỉ nộ ai nhạc của người khác làm đánh mất năng lực khống chế mà cô tự hào, thậm chí còn tính là chuyên nghiệp.

—— Lần đầu tiên, trước khi kết thúc công việc, cô có ý tưởng chấm dứt hợp đồng.

Việc này trái ngược với tất cả những gì cô đã xoay sở nhiều năm, nhưng cô thậm chí còn không nhận ra sớm một chút.

Nhưng Du An Lý cũng không thực trì độn như vậy.

Ít nhất trước khi từ bỏ cơ hội hiếm có kia, cô đã nhận ra Tả Nhan sẽ không phải là một trong những người qua đường trong cuộc đời của cô.

Nhưng chính xác đó là gì, cô sẽ chiếm bao nhiêu lãnh thổ, sau khi từ bỏ cơ hội này cô mới hiểu ra.

—— Do dự cùng đấu tranh của cô ngắn đến đáng kinh ngạc.

Du An Lý nghĩ, đây có thể chính là "sai lầm" không thể cứu vãn nhất trong cuộc đời của cô, mặc dù cô không có quá nhiều tiếc nuối.

Mà tương lai có thể có tiếc nuối hay không, lúc này cũng không nằm trong phạm vi suy tính.

Bởi vì cô vẫn còn rất nhiều vấn đề đau đầu đang chờ được giải quyết.

Buổi tối trước khi tới tiết tự học, Tả Nhan cùng Lý Minh Minh và Ngô Duyệt Lâm đến nhà ăn, cơ bản nàng không ăn tối ở trường, nhiều nhất là mang theo một số đồ ăn nhẹ như bánh quy để lót bụng, tránh buổi tối về nhà ăn không vô.

Nhưng hôm nay, để chân tình cảm tạ hai vị đồng chí tốt, Tả Nhan phi thường hào phóng mời cơm, để hai người kia tùy ý gọi.

Ngô Duyệt Lâm có chút ngượng ngùng, chỉ tùy tiện gọi một chén thịt kho tàu cùng mì thịt bò, vốn dĩ buổi tối cô không muốn ăn nhiều, nhưng sau khi trời lạnh, thân thể cô không thể chịu nổi, không ăn chút gì liền không thể duy trì cho tới khi về nhà.

Lý Minh Minh thực sự không khách khí với Tả Nhan, dựa theo lượng cơm của chính mình gọi món, vừa gọi vừa nói với Ngô Duyệt Lâm: "Cậu cũng đừng khách khí với cậu ấy, giúp cậu ấy chuyện lớn như vậy, ăn nhiều một chút cũng có làm sao? Đồng chí Tả Nhan của chúng ta có tiền, cậu cũng buông thả ăn đi."

Tả Nhan nghe được liền ngứa ngáy, suýt chút nữa đã cho hắn vào căng tin.

“Cậu mau ăn đi, nhiều đồ ăn như vậy cũng không thể ngăn được miệng cậu.”

Ngô Duyệt Lâm nhìn hai người bọn họ cãi nhau ầm ĩ đi đến góc tường trống trải, trong lòng có chút ghen tị, chua xót, nhưng nhanh chóng bị đè nén.

Cô đặt bát xuống, ngồi xuống bên cạnh Tả Nhan, khuấy mì trong bát, hỏi: "Vậy cậu cảm thấy khi nào chúng ta đi được? Còn hơn một tháng nữa là sang năm mới, hơn nữa chỉ có cuối tuần mới có thời gian, có thể cũng chỉ còn mấy tuần lựa chọn.”

Trường của bọn họ như vậy cũng đã tốt hơn các trường khác, học kỳ đầu vẫn được nghỉ hai ngày cuối tuần. Khi học kỳ tiếp theo bắt đầu, chỉ có được một ngày, không chừng còn có các loại học bù, càng không có thời gian rảnh rỗi.

Tả Nhan mời hai người bọn họ ăn bữa cơm này, chính là vì nói chuyện này --- không được tính là bữa tiệc lớn đáp tạ Ngô Duyệt Lâm.

Bàn tính nhỏ trong lòng khẽ kêu lên, nhưng vẻ mặt lại tỏ vẻ khó xử, giằng co hồi lâu mới trả lời: "Có thể tớ không thể đi cùng các cậu, bởi vì năm cuối cấp ba, ba mẹ đã thuê gia sư cho tớ, cả ngày đều ở nhà quản tớ, các cậu xem cuối tuần học kỳ này tớ đều không ra ngoài, rất thảm a."

Tả Nhan vừa nói vừa nỗ lực bán thảm, nói đến chính mình còn sắp tin --- dù sao cũng không tính là nói dối.

Ngô Duyệt Lâm cảm thấy xúc động, dùng ánh mắt động bệnh tương liên nhìn nàng.

"Không nghĩ tới cậu cũng vậy, mẹ tớ thuê nhà ở gần trường với tớ, chính là vì để gần trường bổ túc cùng trường học, mỗi ngày tan học đều làm bài tập về nhà, cuối tuần cũng là đi học bổ túc làm bài tập.”

Lý Minh Minh nghe được da đầu đều tê dại, đồ ăn trong miệng cũng không còn ngon nữa.

Hắn nuốt nước miếng nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy mình không giống học sinh trung học chút nào.

"Giống như tớ không đi học lớp bổ túc? Anh trai hỏi tớ, tớ nói không cần, anh ấy liền để tớ quyết định."

Vốn dĩ Lý Minh Minh là có cảm mà nói, nhưng vừa dứt lời liền nhìn thấy ánh mắt hận ý của hai người kia.

"... Xin lỗi."

Dưới "than thở khóc lóc" của Tả Nhan, chuyến đi suối nước nóng tạm thời bị hoãn lại. Để bồi thường, nàng đồng ý mời hai người đến ăn cơm tại nhà vào ngày đầu năm mới, đề xuất này được nhất trí khen ngợi, cuối cùng toàn phiếu thông qua.

Trên đường trở về lớp học, Lý Minh Minh vẫn còn đang kinh ngạc, nói với Ngô Duyệt Lâm bên cạnh: "Tớ phát hiện Tả Nhan này chính là trọng nữ khinh nam, cậu xem tớ đã cho cậu ấy chép bài tập lâu như vậy, cậu ấy còn chưa từng mời tớ đi ăn tối, ngay cả bát mì cũng không có. Cậu chỉ giúp một cái, cậu ấy liền mời cậu đi ăn, lại còn mời về nhà chơi, đãi ngộ khác biệt cũng quá rõ ràng a."

Ngô Duyệt Lâm là có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Trước kia tớ cùng cậu ấy có quan hệ không tốt lắm, luôn cảm thấy cậu ấy có chút ... ân, kiêu ngạo? Dù sao hiện tại tớ cảm thấy rất có lỗi, không nghĩ tới cậu ấy lại tốt như vậy."

Lý Minh Minh vốn là muốn nói, "cảm giác của cậu không sai, cậu ấy chính là không thích quan tâm đến người khác", Tả Nhan đang đi phía trước đột nhiên quay đầu nhìn hai người, ánh mắt đảo qua lại, lộ ra biểu tình "Ý vị thâm trường."

Khuôn mặt của Ngô Duyệt Lâm đột nhiên đỏ bừng, khi Lý Minh Minh phản ứng lại, hắn cũng đỏ bừng mặt, nhanh chóng mở ra khoảng cách giữa hai người.

Tả Nhan đã tăng tốc đi xa.

Khi bước xuống cầu thang trong lớp, nàng cảm khái một câu: Tuổi trẻ a, tuổi trẻ ngo ngoe rục rịch.

Sau khi trở lại lớp học, cuộc sống của Tả Nhan lại buộc phải quay trở lại, nàng vẫn là một học sinh cao trung khó gần, không thể làm bất cứ cái gì ngoại trừ các kỳ thi và bài tập về nhà.

Hơn nữa, Du An Lý cũng không vì những gì hai người đã làm mà có chút xíu nương tay, làm bài thi, học từ vựng, đó cũng là những thứ đừng nghĩ thiếu.

Trước kia Tả Nhan chỉ cảm thấy thống khổ, thống khổ đến mức đều có bóng ma tâm lý với bàn của Du An Lý, bởi vì chỉ cần nhìn thoáng qua, nàng sẽ nhớ đến cuộc sống bi thảm bị ấn đầu lên bàn làm bài tập.

Hiện tại nàng cũng còn thống khổ, nhưng có một chút “cái sướиɠ trong cái khổ” trong loại thống khổ này.

“Câu hỏi này là vừa mới thay đổi, em cũng không làm được sao?"

Du An Lý nhíu mày, ngữ khí không có chút nào che giấu kiên nhẫn.

Tả Nhan lùi mông về phía sau, tận lực tránh đi thật nhanh, nhưng cây bút đã gõ vào trán nàng, không nhẹ cũng không nặng, cũng không tính là đau, nhưng nàng vẫn run rẩy.

Cây bút này vẫn là thứ nàng lấy từ trong ngăn kéo của Du An Lý, bằng kim loại màu bạc nguyên chất, đường nét rất đẹp, nàng rất thích.

——Nếu thời tiết này không quá băng giá, như vậy nàng sẽ thích hơn.

“Trốn cái gì mà trốn, trên giường cũng trốn, làm bài tập cũng trốn, tốt nhất là trốn trước khi vào phòng thi lần nữa, tôi còn có thể tiết kiệm chút sức lực.”

Du An Lý một tay túm nàng lại ấn nàng xuống, tay kia cầm bút gõ lên bàn, kiên nhẫn lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Tả Nhan buộc bản thân phải tập trung lắng nghe để không mắc phải sai lầm khác, sẽ thực sự chọc tức Du An Lý.

Nhưng tim nàng đập rất nhanh, đầu óc chỉ toàn là nửa câu đầu tiên của câu hỏi Du An Lý vừa nói, cả người trên ghế như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.

Vì cái gì cô có thể mặt không đổi sắc nói ra loại chuyện này a!

Muốn chết.

Mặt Tả Nhan đỏ bừng, nỗ lực nghe Du An Lý nói nhưng nghe xong thì đầu óc trống rỗng, hồn bay phách lạc, tất cả đều trở về đêm qua.

Kỳ thực bị chọc đến có chút đau, nhưng không phải vì đau mới trốn, mà là vì nàng không chịu nổi.

Nhưng loại chuyện này làm sao có thể nói ra a!

Cho nên, Tả Nhan vẫn kiên định bất di ném cái nồi lên đầu Du An Lý, nhất quyết không buông.

Du An Lý không cần ngẩng đầu cũng biết nàng lại thất thần.

Cô liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, phát hiện đã sắp hết giờ, lại tiếp tục nói vào cái đầu có dung lượng hữu hạn, Du An Lý ngồi thẳng người.

“Đêm nay em không muốn ngủ sao?” Cô cố ý hạ giọng nói.

Người đang thất thần lập tức nhìn sang, nhìn chằm chằm cô như con chim sợ cành công, sau đó liều mạng lắc đầu.

“Em đang nghe, em thực sự đang nghe.”

Tả Nhan sợ chết khϊếp, trước đây nàng còn dám nói lại vài câu, nhưng sau khi chạm vào “nhân cách” của Du An Lý, nàng cũng không chút hoài nghi người này sẽ thực sự bắt nàng làm bài tập xuyên đêm.

Du An Lý "Nga" một tiếng, nhìn thẳng vào mặt nàng, chậm rãi nói: “Vậy em lặp lại đi.”

Tả Nhan chớp chớp mắt, chỉ mất ba giây đã quyết định dứt khoát đầu hàng.

“Em sai rồi.”

Nàng nói, giãy dụa một chút, chủ động đưa trán, bộ dáng giống như mặc người xâu xé.

Du An Lý nhìn trán nàng bị gõ đều có vết đỏ nhạt, ngón tay thon dài vừa nhấc lên, chuẩn bị duỗi ra.

Theo phản xạ có điều kiện, Tả Nhan nhắm mắt lại.

Hơi lạnh vẫn không rơi xuống như dự đoán, thay vào đó chính là lòng bàn tay quen thuộc, khi xúc cảm nhẹ nhàng rơi xuống, lông mi nàng vô thức run rẩy.

Người trong gan tấc thở dài, nhẹ đến như ảo giác.

“Đau không?” Du An Lý hỏi.

Tả Nhan thận trọng mở mắt, nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của cô liền sững sờ, thậm chí còn mang theo ôn nhu.

Hóa ra Du An Lý cũng có biểu tình như vậy.

Tả Nhan nghĩ, không biết tại sao, nàng bắt đầu cảm thấy đau, chủ động cọ vào tay cô, ủy ủy khuất khuất nói: “Đau.”

Lừa gạt chị, không đau.

Du An Lý xoa trán nàng, dùng tay kia ôm lấy mặt nàng, thấp giọng nói: "Về sau sẽ không gõ em nữa."

Tả Nhan dùng giọng mũi "Ân" một tiếng, trong lòng lại nghĩ --- thật bất ngờ, hóa ra đầu củ cải cũng có bộ dáng này.

Đầu óc nàng nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ sau này muốn lợi dụng điểm này ăn sạch sẽ Du An Lý, chuyển bại thành thắng.

Nhưng mà, giây tiếp theo, Tả Nhan nghe thấy người trước mặt nói: “Tôi định thay đổi phương thức.”

Du An Lý nhẹ nhàng bóp dái tai của nàng, thấy nàng co rúm lại muốn trốn, cô liền nắm lấy eo nàng kéo lại, kéo người vào trong ngực mình.

Bàn tay lạnh lẽo mở ra đồng phục học sinh, bắt lấy da thịt ngứa ngáy của Tả Nhan.

Nàng lập tức mất hết can đảm nhúc nhích.

Du An Lý thu hồi ôn nhu trên mặt, bình tĩnh nói: “Sai một câu, phạt thêm một lần.”

Cô cười nhẹ nói.

“Tôi không bảo đảm phạm vi.”