Ánh Trăng Vì Người Mất Ngủ

Chương 119: Hoàng Tiểu Nghệ x Lạc Phúc Thủy

Hoàng Tiểu Nghệ hôm nay trong văn phòng giống như người ngốc.

Người đối mặt với máy tính, một giao diện có thể xem đến hai giờ. Mấy người trong nhóm có người bát quái, tin tức nhảy ra ngoài, nhưng nàng còn không có mở ra xem.

Một Hoàng Tiểu Nghệ không có hứng thú với bát quái nhất định là một Hoàng Tiểu Nghệ suy sụp.

Tới giờ tan tầm, nàng nán lại chỗ ngồi một lúc, sau đó mới chậm rãi thu dọn túi xách đứng dậy.

Đồng nghiệp bên cạnh chọc chọc cánh tay của nàng. "Aiz, cậu xem Phan Phan tan tầm còn bổ trang, không hổ là người có bạn trai làm quản lý."

Đôi mắt Hoàng Tiểu Nghệ trống rỗng, "Hả? Bạn trai? Bổ trang?"

Đồng nghiệp,"..."

Mặt Hoàng Tiểu Nghệ đỏ lên, cả người nôn nóng, "Đừng nói bậy chuyện tư của người khác, có cái dạng gì chỉ có đương sự mới biết."

Nói xong, nàng xua tay, cầm túi xách rồi bỏ chạy, để lại một mình đồng nghiệp mang vẻ mặt khó hiểu: "Này, anh ta chuyển giới rồi mà, lời này của cô..."

Hoàng Tiểu Nghệ chen vào thang máy, có rất nhiều người, nàng đứng trước cửa thang máy.

Thang máy bóng loáng phản chiếu bóng người, Hoàng Tiểu Nghệ nhìn thế nào cũng đều cảm thấy khuôn mặt này, bị Lạc Phúc Thủy ngủ là chiếm đại tiện nghi của nàng.

Cửa thang máy mở ra, đám người nối đuôi nhau đi ra.

Hoàng Tiểu Nghệ bị vây trong đó, chân bước đi, người đang động, nhưng suy nghĩ của nàng lại ở một thời không khác.

Nàng không có cách nào, trong đầu đều là Lạc Phúc Thủy.

Đó là chuyện điên rồ đã xảy ra với hai người đêm qua.

Bởi vì quá điên rồ, cho nên đã đủ làm nàng suy nghĩ và phân tích nhiều lần, cố gắng đưa ra phương thức hoàn toàn hợp lý để đối phó.

Phương pháp xử lý này phải hợp lý, sau này tuyệt đối không có hậu hoạn, làm cho nàng cảm thấy thoải mái, cũng tận lực làm cho Lạc Phúc Thủy cảm thấy thoải mái.

Sau khi chạy khỏi quán trà sữa, nói chuyện với Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng, Hoàng Tiểu Nghệ cũng không gửi một tin nhắn như chính mình nói "Đêm qua là ngoài ý muốn, không cần lo lắng"

Bởi vì Lạc Phúc Thủy đã gửi tin nhắn cho nàng trước, hỏi nàng có đi làm không, đã ăn sáng chưa, có cảm thấy thân thể không khỏe hay không.

Thật ôn nhu a, thật săn sóc a, giống như người đè nàng, tùy ý đùa nghịch nàng trước cửa sổ đêm qua không phải là cô.

Hoàng Tiểu Nghệ mím môi, chỉ đáp lại một câu hỏi.

- [Có đi làm]

Giống như có chút lãnh đạm, nhưng lời này đơn giản, bất kể sau này muốn nói gì, nhất định sẽ có cơ hội bù đắp.

Xuống bậc thềm của tòa nhà văn phòng, Hoàng Tiểu Nghệ xoay người đi về phía ga tàu điện ngầm.

Có người đứng bên cạnh lan can phía xa, vào mùa đông, mặc một chiếc áo khoác ngắn màu trắng, chân thon dài, rất dễ thấy.

Hoàng Tiểu Nghệ liếc nhìn, dừng bước.

Đó là Lạc Phúc Thủy.

Tóc dài tùy ý vén ra sau đầu, những sợi tóc đung đưa để bổ sung cho nhau.

Cô không quay mặt về hướng của Hoàng Tiểu Nghệ, đang nghịch điện thoại, bộ dáng như chờ đợi người khác không có việc gì làm.

Hoàng Tiểu Nghệ xoay người bỏ chạy.

Từ "chạy" này căn bản không cần nàng suy nghĩ logic gì cả, đó là mệnh lệng trực tiếp nhất từ ​​cơ thể cô, giống như sáng nay khi nàng tỉnh dậy, mặc quần áo vào rồi chạy đi.

Nàng chạy nhanh, không chút do dự, mũi chân có thể nhảy ra ngoài hai ba mét.

Nàng không có phương hướng, không có điểm đến, mục tiêu duy nhất của nàng chính là tránh xa Lạc Phúc Thủy.

Nàng xuyên qua đám đông đang kinh ngạc trên đường, rẽ vào một con hẻm.

Đầu mùa đông trời tối dần, khi nàng bước vào con hẻm, đèn của các cửa hàng hai bên đột nhiên bật sáng, tan thành những đốm mờ trong tầm nhìn của nàng.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, "tiếng chuông bom tấn nâng cao tinh thần" mà nàng tự cài, lúc này lại giống như đòi mạng.

Hoàng Tiểu Nghệ cầm lấy điện thoại, quẹt ngón tay, không nhìn màn hình mà trả lời điện thoại.

Giọng nói xen lẫn tiếng gió truyền tới, "Alo, có chuyện gì vậy?"

Không khí ở đầu bên kia điện thoại trầm lắng, một giọng nữ êm tai vang lên, "Đừng chạy nữa."

Hoàng Tiểu Nghệ, "..."

“Mệt không a?” Lạc Phúc Thủy lười biếng đi vào quán trà sữa đã cùng vào với Hoàng Tiểu Nghệ vô số lần, ngữ khí cũng không có gì khác biệt lúc nàng nhìn thấy cô đang gặm hạt dưa sau quầy bar.

"Tôi lại không đuổi theo em."

Hoàng Tiểu Nghệ dừng bước chân, nhịp tim cuồng bạo do gia tốc đột nhiên gây ra lúc này rốt cuộc cũng có cảm giác tồn tại, "bang bang bang", giống như búa tạ đập vào ngực nàng.

Nàng hít sâu hai hơi, cổ họng đau rát.

Đầu không rõ ràng, nhưng trước tiên quay đầu lại, "Ai nói chị đuổi theo tôi, tôi chạy cũng không phải vì chị..."

“Vậy thì vì cái gì?” Giọng nói của Lạc Phúc Thủy tràn đầy ý cười.

Hoàng Tiểu Nghệ nhìn về phía sau, Lạc Phúc Thủy đích xác không đuổi theo, con hẻm người đến người đi, có vẻ vắng lặng.

“Tôi có việc vội.” Hoàng Tiểu Nghệ thản nhiên kiếm cớ, “Hết phí tàu điện ngầm, cho nên tôi đang vội để người ta sớm tan tầm.”

"Ồ" Lạc Phúc Thủy kéo dài giọng, "Như vậy a."

“Đúng vậy.” Để diễn giống hơn, Hoàng Tiểu Nghệ tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ là không chạy nữa, chạy quá mệt.

Cuộc nói chuyện của hai người im lặng đến nửa giây, nói đến chuyện trò chuyện, Hoàng Tiểu Nghệ luôn là người thích nói trước, mở miệng trước dễ dàng nắm giữ tiên cơ.

Nàng nói, "Chị đến đây làm gì? Tình cờ nhìn thấy tôi sao?"

“Ừm.” Lạc Phúc Thủy chỉ đơn giản trả lời, không có ý trả lời câu hỏi,

Hoàng Tiểu Nghệ, "À."

Hai người khá thân cận, nếu không phải thân cận, nàng cũng sẽ không quen biết Lạc Phúc Thủy, cũng sẽ không phát triển thành tình huống xấu hổ như vậy.

“Vậy tôi vào đây.” Hoàng Tiểu Nghệ bắt đầu kết thúc cuộc gọi, “Nếu có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với chị.”

Lạc Phúc Thủy giống như thở dài, nhưng bởi vì xa micro nên không thể nghe rõ.

Khi giọng nói gần hơn, cô nói, "Nếu em có vấn đề gì, cũng nhớ liên hệ với tôi."

Tôi có thể có vấn đề gì.

Hoàng Tiểu Nghệ ở trong lòng đáp.

Cúp điện thoại, Hoàng Tiểu Nghệ dừng lại, nhìn về phía cửa hàng cách đó không xa, quả nhiên có chỗ thanh toán thẻ tàu điện ngầm.

Lúc trước nàng rất muốn thanh toán một ít, nhưng hợp đồng thuê nhà sắp hết hạn nên không cần thiết nữa.

Hoàng Tiểu Nghệ gục đầu đứng ở nơi đó một hồi, mới xoay người bước ra ngoài.

Lần này, nàng không chọn đi tàu điện ngầm. Ra khỏi hẻm ra đường chính, nàng vẫy tay chặn một chiếc taxi.

Xe chạy dọc theo con phố, Hoàng Tiểu Nghệ co người lại nhìn ra ngoài, nơi vừa rồi Lạc Phúc Thủy đứng đã không còn ai.

"Aiz~" Hoàng Tiểu Nghệ phát ra âm thanh thở dài không rõ ý vị.

Bản thân nàng cũng không biết.

Quay lại nơi cho thuê, mọi thứ vẫn giống như bình thường. Bạn cùng phòng đang vừa nói chuyện điện thoại với bạn trai vừa nấu súp trong bếp, lúc đầu còn hi hi ha ha ngọt ngào nhưng nhanh chóng cãi vã lên.

Cuối cùng là kêu Hoàng Tiểu Nghệ ra ăn cơm, nồi canh sườn và súp ngô thơm lừng trước mặt, còn có một khuôn mặt thê lương.

Cho nên, như thường lệ, Hoàng Tiểu Nghệ mềm lòng, nghe bạn cùng phòng oán giận hơn một giờ đồng hồ, còn góp ý cho chuyện tình cảm của cô ấy.

Sau khi ăn cơm xong, tâm tình của bạn cùng phòng cũng phục hồi, giơ ngón tay cái khen ngợi nàng: "Thật không hổ là đại sư tình yêu"

Hoàng Tiểu Nghệ, "..."

Có không ít người khen nàng như vậy, nàng từng tỏ ra khá tự hào.

Hiện tại trở về phòng của mình, nàng luôn cảm thấy một chút châm chọc.

Tin nhắn của Lâm Ỷ Miên lại đến, hỏi nàng có chuyện gì xảy ra không, có chuyện gì cần giúp đỡ không.

Hoàng Tiểu Nghệ nhếch môi cười khổ, tùy tiện trả lời.

Lâm Ỷ Miên là tân binh đang yêu, biết cái gì.

Dù Hoàng Tiểu Nghệ đang rối rắm, nhưng này không ngăn cản nàng trở thành vị vua thấu hiểu tình yêu.

Có cái gì mà nàng không hiểu không? Không có.

Có vấn đề tình cảm nào mà nàng không thể giải quyết không? Không có.

Có lẽ là ăn uống no đủ, tự tin của Hoàng Tiểu Nghệ đột nhiên tăng vọt.

Nàng nắm lấy điện thoại, cân nhắc tìm từ ngữ, gửi tin nhắn cho Lạc Phúc Thủy.

Nói rõ mọi chuyện.

Những lúc như vậy, nàng sợ nhất chính là không làm rõ mọi chuyện, khiến mọi thứ trở nên mơ hồ.

- [Hôm qua tôi uống quá nhiều, nhất thời phát sinh, xin lỗi ha]

- [Sáng nay tỉnh lại chị không có ở đó, tôi vội đi làm nên không chào hỏi chị, xin lỗi ha]

- [Tôi uống quá nhiều dễ bị mơ hồ, lại bận rộn công việc, rảnh rỗi mới nhớ một chút chuyện cụ thể, tối qua thực sự vất vả chị, xin lỗi ha]

- [Ngoài ra...] ngón tay gõ của Hoàng Tiểu Nghệ dừng lại, suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn cần phải khen Lạc Phúc Thủy.

Rốt cuộc, trước đã xin lỗi ba lần, dù sao phải nói điều gì đó để người ta cảm thấy thoải mái.

- [Ngoài ra, kỹ thuật của chị rất tốt, tôi rất vui, cảm ơn]

Vì thể hiện không khí thoải mái sôi nổi cho cuộc đối thoại, Hoàng Tiểu Nghệ lại thêm một câu khác

- [Không hổ là chị a]

Lại thêm vài biểu tượng cảm xúc gấu trúc chắp tay bội phục, lời nói khách sáo xem như hoàn mỹ.

Hoàng Tiểu Nghệ buông điện thoại thở ra một hơi dài.

Cảm thấy đám mây đen bao phủ cơ thể mình rốt cuộc cũng tan biến, toàn thân thả lỏng, cả l*иg ngực vắng vẻ.

Nàng ngồi trên mép giường, đung đưa chân, chờ Lạc Phúc Thủy trả lời.

Trong miệng ngâm nga xong một bài hát nhạc pop lưu hành trên Douyin, cuối cùng điện thoại cũng rung lên hai lần.

Lạc Phúc Thủy trả lời: [Em vui là tốt rồi]

Ngắn gọn, đơn giản, không có gì khác.

Hoàng Tiểu Nghệ nhìn chằm chằm vào hàng chữ, suy nghĩ miên man hai giây, đột nhiên nghĩ đến đôi môi của Lạc Phúc Thủy.

Mặt hồng diễm, ướŧ áŧ, khi nắm lấy cánh tay chôn trên người, trên môi cô còn dính một chút chất lỏng trong suốt.

Thứ đó nếm qua... không có vị gì, thậm chí có chút ngọt.

Hoàng Tiểu Nghệ vả miệng hai cái, cả người run rẩy.

Bị chính mình dọa sợ.

Nàng ném điện thoại xuống, cảm giác trên người nóng bức nhớp nháp, khó chịu khắp nơi.

Sau khi lấy quần áo đi vào phòng tắm, Hoàng Tiểu Nghệ đại khái nhớ lại tối hôm qua Lạc Phúc Thủy đã tắm cho nàng.

Hoàng Tiểu Nghệ lại run rẩy, cả đời này nàng chưa từng trải qua cảm giác được người khác tắm rửa, da thịt của Lục Phúc Thủy mềm mại, nhưng trên tay lại có chút vết chai, ma sát lên có chút ngứa.

Bọt nước văng khắp nơi, Hoàng Tiểu Nghệ đứng dưới vòi hoa sen.

Vọt lên đầu rất lâu, nhưng không thể khống chế những ký ức này.

May mà một cái gì đó đã chuyển hướng sự chú ý của nàng. Khi vào bồn tắm, không khó phát hiện một số bộ phận trên cơ thể ấn vào sẽ có chút đau nhức.

Còn có một bộ phận, không biết là đau, hay là ngứa.

Luôn luôn có cảm giác như đêm qua vẫn chưa kết thúc.

Hoàng Tiểu Nghệ đi ra khỏi phòng tắm, nổi giận trở về phòng, có lẽ nàng đã hiểu tại sao Lạc Phúc Thủy lại nói qua điện thoại: Có vấn đề gì, cũng nhớ liên hệ với tôi."

Nàng đang có vấn đề.

Trong đêm khuya thanh vắng, nàng nằm trên giường, trốn dưới chăn, gửi tin nhắn cho Lạc Phúc Thủy.

- [Tôi kiến nghị a, chỉ là kiến nghị a]

- [Về sau ngài có thể nhẹ tay một chút không? Ra tay có chút nặng]

Lần này, Lạc Phúc Thủy trả lời rất nhanh, [Về sau là khi nào?"

Hoàng Tiểu Nghệ, "..."

Hoàng Tiểu Nghệ vặn vẹo cổ, quyết chiến đấu với tra nữ này đến cùng.

- [Mặc kệ khi nào cũng phải nhẹ tay một chút a]

- [Nữ nhân đều được làm bằng nước, da thịt mềm mại]

- [Này tôi xem như còn tốt, nếu gặp tiểu cô nương đáng yêu liền không thể hống rồi]

- [Không ai phản ánh vấn đề này với chị sao? Vậy nhất định là người ta ngượng ngùng]

- [Này không sao, tôi chỉ nói thẳng với chị một chút, đừng để ý a]

Bên kia dừng lại một lúc.

Hoàng Tiểu Nghệ chà xát tay thành nắm đấm.

Nàng cảm thấy Lạc Phúc Thủy trả lời cái gì thì nàng cũng có thể tiếp tục nói, nói cho đến khi Lạc Phúc Thủy á khẩu không trả lời được, ngày mai còn tiếp tục làm bằng hữu tốt của nàng, xem như không có gì xảy ra.

Cuối cùng Lạc Phúc Thủy gửi tin nhắn đến nói:

- [Em bị thương sao?]

- [Tới, để tôi xem]

Hoàng Tiểu Nghệ, "..."

Hoàng Tiểu Nghệ, ".............]

Bàn tay đang chà xát của Hoàng Tiểu Nghệ dừng lại, cảm thấy Lạc Phúc Thủy thật sự không biết xấu hổ.

Dù tính là bị thương, tới là tới thế nào? Xem là xem thế nào?

Nửa đêm nửa hôm, làm chút chuyện không đứng đắn, còn ngụy trang như quan tâm đến người ta lắm.

Hoàng Tiểu Nghệ mím môi trả lời tin nhắn, còn chưa kịp gõ xong, trên màn hình điện thoại đột nhiên xuất hiện một lời mời gọi video.

Không biết Lạc Phúc Thủy đã đổi ảnh đại diện WeChat từ lúc nào, thay ảnh đại diện ban đầu của quán trà sữa bằng ảnh tự sướиɠ.

Ảnh tự sướиɠ phóng đại nhảy lên trên điện thoại của Hoàng Tiểu Nghệ, mỹ nhân rũ mắt, rất thành thục.

Hoàng Tiểu Nghệ ném điện thoại ra ngoài như ném củ khoai nóng.

Nàng không tự chủ được mà lại run rẩy.