Đêm hôm nay, Hứa Nguyệt Lượng hoàn toàn nhìn thấy một Lâm Ỷ Miên khác.
Hai người lăn lộn nửa đêm, cuối cùng hai người đã ngủ ở giường nơi Hứa Nguyệt Lượng đã từng ngủ.
Sau khi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, Lâm Ỷ Miên quấn khăn tắm cho nàng rồi bế nàng ra, đặt lên chiếc giường lớn màu hồng.
Hiện tại, Hứa Nguyệt Lượng không còn nghi ngờ gì nữa. Giường này, màu sắc này, còn có tất cả ôn nhu cùng không ôn nhu của Lâm Ỷ Miên đều là dành cho nàng.
Ánh trăng mờ ảo, Lâm Ỷ Miên ôm nàng vào ngực, cuối cùng yên lặng nghỉ ngơi.
Hứa Nguyệt Lượng buồn ngủ đến như đang đạp trên mây, nhưng nàng vẫn muốn nói chuyện với Lâm Ỷ Miên.
Nàng lẩm bẩm: "Miên Miên thích màu hồng~~"
Lâm Ỷ Miên: "Bởi vì em là màu hồng."
Hứa Nguyệt Lượng: "Có đôi khi Miên Miên cũng là người xấu ~~"
Lâm Ỷ Miên hôn đầu nàng: "Chị đã nói với em rồi, là em không chạy."
“Em không chạy đâu.” Hứa Nguyệt Lượng xoa xoa thân thể, co rụt lại, trước khi chìm vào giấc ngủ còn phun ra vài chữ, “Nhưng rất hạnh phúc….
Lâm Ỷ Miên bật cười, đêm đó cô không mất ngủ. Ngủ cùng Hứa Nguyệt Lượng thật sự ngủ rất ngon.
Có lẽ hai người thực sự mệt mỏi, ánh nắng buổi sớm cũng không đánh thức hai người. Cho đến khi mặt trời lên cao, cuối cùng mới mở mắt.
Có chút trì hoãn công việc phải làm, nhưng trì hoãn cũng không sao.
Hứa Nguyệt Lượng được Lân Ỷ Miên bế vào phòng tắm, rửa mặt đánh răng, nhìn khuôn mặt Lâm Ỷ Miên từ trong gương mờ ảo, không thể giải thích được.
Cười rộ lên.
Lâm Ỷ Miên đưa tay nhéo nhéo vành tai nàng: "Em cười cái gì?"
Hứa Nguyệt Lượng súc miệng, hai mắt cong lên, giang hai tay, cất giọng hoan hô: "Đây mới là sinh hoạt a!"
Nhìn nàng giống như một thiếu nữ trong phim thần tượng.
Lâm Ỷ Miên tán thành với tuyên bố của nàng, cười đáp lại: "Ừm."
Hứa Nguyệt Lượng hôn hôn lên gương mặt còn có chút ẩm ướt: “Phải bắt đầu làm việc rồi, bác sĩ Lâm, em giúp chị thu dọn quần áo."
Lâm Ỷ Miên rất thuận theo: "Ừm, em thích làm gì thì làm."
Hứa Nguyệt Lượng nở nụ cười, bước ra ngoài: "Có đôi khi em muốn cho chị mặc thật sặc sỡ~~"
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên không phản bác.
Ở cùng Hứa Nguyệt Lượng, cô vốn là màu sắc sặc sỡ.
Hứa Nguyệt Lượng bước vào phòng quần áo, cuối cùng đã quang minh chính đại đạt được nguyện vọng của mình, nàng có thể mở mọi ngăn kéo, tỉ mỉ xem xét.
Sau đó, tưởng tượng những bộ quần áo này ở trên người Lâm Ỷ Miên sẽ như thế nào.
Loại cảm giác bí ẩn cùng thân mật này khiến nàng cảm thấy hưng phấn, kiêu ngạo, cảm giác như trong tay mình có một bảo bối mà không ai có được.
Đúng vậy, là của nàng.
Nàng làm việc rất vui vẻ, Lâm Ỷ Miên không quấy rầy nàng mà đi thu dọn đồ đạc khác.
Cũng là lúc này mới có thời gian liếc nhìn điện thoại, xem có tin tức gì mới cần phản hồi hay không.
Thực sự là có.
Hoàng Tiểu Nghệ gửi tới, nói:
[Lâm Ỷ Miên, cậu thực sự không được rồi]
[Người thực sự có thể bị x khóc]
[Nếu cậu muốn học tập thì tìm Lạc Phúc Thủy đi]
Lâm Ỷ Miên: "????"
Lâm Ỷ Miên: …
Lâm Ỷ Miên sửng sốt vài giây.
Thời gian gửi là nửa đêm qua, lúc đó Lâm Ỷ Miên đang bận.
Có vẻ như Hoàng Tiểu Nghệ cũng không có nghỉ ngơi.
Lâm Ỷ Miên gọi điện thoại, vang lên rất nhiều thanh âm, không có ai nhấc máy cho đến khi bị cắt đứt.
Lâm Ỷ Miên bước nhanh vào phòng quần áo, lấy quần áo ra mặc vào người, Hứa Nguyệt Lượng kinh ngạc nhìn cô: "Làm sao vậy? Chị muốn đi ra ngoài sao?"
Lâm Ỷ Miên suy nghĩ vài giây mới trả lời: “Có khả năng Tiểu Nghệ bị người khi dễ."
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!!"
Lâm Ỷ Miên mở khóa vân tay, đưa điện thoại cho nàng xem.
Hứa Nguyệt Lượng xem tin nhắn của Hoàng Tiểu Nghệ gửi, khi thoát ra khỏi giao diện, nàng cũng thấy Lâm Ỷ Miên đã ghim WeChat của nàng lên trên cùng.
Sau tên "Trăng Sáng", còn có thêm một quả dâu tây nhỏ.
Hứa Nguyệt Lượng nắm điện thoại, mặt đỏ như dâu tây kia: ..Tiểu ... Tiểu Nghệ tỷ, là tự nguyện sao?"
Lâm Ỷ Miên: "Điện thoại không gọi thông."
Hứa Nguyệt Lượng mạc danh có chút đồng cảm: "Nhìn tin nhắn gửi tới, hẳn là tự nguyện."
Lâm Ỷ Miên: "Nhưng cậu ấy say."
Hứa Nguyệt Lượng vặn ngón tay.
Lâm Ỷ Miên dừng một chút: "Cậu ấy say, Lạc Phúc Thủy nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
Hứa Nguyệt Lượng hoang mang rối loạn, nhanh chóng bắt đầu thay quần áo.
Cả hai nhanh chóng ra ngoài, bắt taxi đến quán trà sữa.
Khi chỉ còn 800 mét, điện thoại của Lâm Ỷ Miên đổ chuông, là cuộc gọi của Hoàng Tiểu Nghệ.
Lâm Ỷ Miên nhấc máy, giọng nói của Hoàng Tiểu Nghệ khàn đến mức giống như bị cảm nặng, giống như rống KTV cả đêm: "Ỷ Miên a..."
Nàng gọi cô, ngữ khí có vẻ bình tĩnh: "Có chuyện gì vậy?"
Lâm Ỷ Miên hỏi nàng, "Hiện tại cậu đang ở đâu?"
Hoàng Tiểu Nghệ dừng mọit chút, có lẽ là đang nhìn xung quanh, "Quán trà sữa ..."
Lâm Ỷ Miên nhất thời không biết phải nói gì, khi nhìn thấy xe đến gần, cô chỉ nói: "Được rồi, tớ đến ngay."
“Làm sao vậy?” Hoàng Tiểu Nghệ cười nói, “Đột nhiên vội vàng tìm tớ."
Lâm Ỷ Miên: "Cậu còn hỏi? Tự nhìn điện thoại của cậu đi."
Trầm mặc một lúc, sau đó Hoàng Tiểu Nghệ hét mọit tiếng chói tai, hô hấp xa dần.
Có lẽ đã ném điện thoại ra ngoài.
Lâm Ỷ Miên cúp điện thoại, đợi tài xế dừng lại, nhanh chóng xuống xe, sải bước đi về phía trước.
Hứa Nguyệt Lượng đi theo phía sau cô, chạy bộ, khi vào cửa hàng liền nắm lấy ống tay áo của cô.
Cửa mở, nhưng không có ai bên trong.
Lâm Ỷ Miên xoay một vòng nhỏ, bức màn của phòng bếp phía sau đột nhiên mở ra, Hoàng Tiểu Nghệ đầu tóc rối bù, đôi mắt sưng húp, nàng đang hoảng loạn.
Hốt hoảng chạy ra ngoài.
Nàng nhìn thấy Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng, "A"
Lại có một âm thanh khác.
Lâm Ỷ Miên cau mày, bước nhanh đến chỗ nàng, nắm lấy cánh tay nàng.
Vừa định hỏi, Hoàng Tiểu Nghệ nhăn mặt lại, làm ra động tác im lặng, sau đó dùng tay trái kéo bọn họ lại, tiếp tục chạy ra ngoài:
"Đi đi đi..."
Cứ như vậy, hai người lại bị lôi ra khỏi cửa hàng.
Mũ áo khoác kéo lên đầu, Hoàng Tiểu Nghệ tiếp tục kéo hai người bọn họ, vội vàng bước xuyên qua phố, không bao lâu liền vào công ty.
Tới cầu thang của các tầng.
Không có ai ở đây, một khi cánh cửa hành lang đóng lại liền là một không gian an toàn cùng khép kín.
Lúc này Hoàng Tiểu Nghệ mới nhẹ nhàng thở ra, vừa thở dài mấy hơi vừa vuốt ve ngực.
Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng đều nhìn nàng, Lâm Ỷ Miên nhìn lên nhìn xuống, Hứa Nguyệt Lượng đầy mặt quan tâm.
Hoàng Tiểu Nghệ vẫy vẫy tay, có chút ngượng ngùng nhìn hai người: "Đừng nhìn, tớ không sao."
Lâm Ỷ Miên hỏi, "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Tiểu Nghệ che mặt: "Còn có thể xảy ra chuyện gì, ... uống nhiều quá ... xảy ra chuyện...
Lâm Ỷ Miên: "Cậu uống nhiều, nhưng Lạc Phúc Thủy không uống nhiều, đó là cách cô ta chiếu cố cậu sao?"
Hoang Tiểu Nghệ xua tay: “Ai nha, cậu đừng nói nữa, cô ấy chiếu cố tớ rất tốt, là đầu óc tớ ngốc, là tớ chủ động…"
Lâm Ỷ Miên: .....
Hứa Nguyệt Lượng: .....
Lâm Ỷ Miên: "... cậu có ý tứ kia với cô ta?"
Hoàng Tiểu Nghệ ngửa mặt lên trời thở dài, muốn đợi nhiệt độ trên mặt giảm xuống, nhưng đợi một hồi cũng vô dụng.
Dứt khoát đỏ mặt như vậy, "Cũng không phải ai cũng ngây thơ như nhau ... Tớ, tớ cũng... Tớ cũng muốn biết, làm với nữ nhân, là cảm giác như thế nào."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hứa Nguyệt Lượng: .....
Hoàng Tiểu Nghệ bị hai người bọn họ nhìn đến nổ mạnh: "Ai nha, cũng là lỗi của hai người a! Nói chuyện với tớ cả ngày! Tớ thấy hai người rất ngọt ngào, trong đầu lại có suy nghĩ khác."
"Cũng bình thường thôi a! Không phải tớ uống nhiều sao! Lạc Phúc Thủy cô ấy cởi giày lau mặt cho tớ, cộng thêm, da của cô ấy thật tốt, phát sáng dưới ánh đèn, tính lưu manh của tớ nổi lên, tớ liền nói, muội muội mau cho tỷ tỷ xinh đẹp một nụ hôn....."
Lâm Ỷ Miên: …
Hứa Nguyệt Lượng: .....
Hoàng Tiểu Nghệ sửng sốt một lúc: "Rốt cuộc tớ là muội muội hay cô ấy là muội muội a? Làm sao tớ biết cô ấy nhiều như vậy, tớ còn không biết tuổi của cô ấy?"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hứa Nguyệt Lượng: ...
Hoàng Tiểu Nghệ trầm mặc một hồi, mới nói: "Tớ đói bụng."
Lâm Ỷ Miên: "Cậu xử lý chuyện này thế nào?"
Hoàng Tiểu Nghệ đẩy cô: "Xử lý cái gì a, mội người đều là người trưởng thành rồi. Chờ lát nữa tớ sẽ gửi tin nhắn, coi như không có chuyện gì xảy ra, dù sao bị... cũng là tớ, tớ cũng sẽ không mang thai, cô ấy chính là mỏi tay. Nhiều nhất tớ có thể nói thêm một câu ngài vất vả rồi là được chứ gì."
Lâm Ỷ Miên:
Hứa Nguyệt Lượng nắm lấy tay Lâm Ỷ Miên, giữ chặt.
"Được rồi, tớ đi ăn cơm, vậy đi ... " Hoàng Tiểu Nghệ liếc nhìn điện thoại của mình, "Nghỉ làm vô cớ sẽ bị trừ ba điểm, thành tích tháng này của tớ lại nguy rồi..."
Nàng đẩy Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng ra rồi bước ra ngoài: "Được rồi, hai người về đi, không phải muốn chuyển nhà sao, rất phiền toái. Sau này chúng ta sẽ hội tụ ở thành phố B."
Nàng nói xong liền chạy, chạy giống như lúc ra khỏi quán trà sữa.
Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng vẫn ở trong cầu thang, Hứa Nguyệt Lượng cẩn thận hỏi Lâm Ỷ Miên, "Chúng ta nên đuổi theo không...
Lâm Ỷ Miên: "Không cần ..."
Cô đau đầu nói: "Trông cậu ấy khá ... trưởng thành ..."
Hứa Nguyệt Lượng: ...
Hứa Nguyệt Lượng: "Hẳn là ngượng ngùng nên đã không phản ứng, cũng không suy nghĩ rõ ràng nên mới phải giữ bình tĩnh."
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Lâm Ỷ Miên: "Lạc Phúc Thủy cũng thực sự ..."
Cô siết chặt nắm đấm, hung tợn nói, "Nhịn có thể chết sao?"
Hứa Nguyệt Lượng: ...
Hứa Nguyệt Lượng không dám nói.
Hai người bước ra khỏi cầu thang, bắt taxi trở về, đến khi về đến nhà, giọng điệu của Lâm Ỷ Miên mới nhẹ nhàng, lạnh lẽo tự nói với chính mình: "Cuộc sống sẽ có tất cả các loại ngoài ý muốn, chỉ cần xử lý tốt là được..."
Hứa Nguyệt Lượng: "Vâng ~"
Hứa Nguyệt Lượng nắm chặt tay cô, xoa xoa ngón tay cái trong lòng bàn tay: "Miên Miên, chị cũng vất vả rồi ~~"
Lâm Ỷ Miên: "???"
Sao lại là cũng?
Lâm Ỷ Miên sắp xếp lại suy nghĩ của mình, lập tức bật cười, gõ nhẹ vào đầu Hứa Nguyệt Lượng: "Em nghĩ cái gì vậy?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Em cảm thấy có thể Tiểu Nghệ học tỷ và em có cùng suy nghĩ, chúng ta không bị khi dễ, chúng ta vui vẻ, sau đó là hưởng thụ~~ Tiểu Nghệ học tỷ cảm thấy chính mình có lỗi với Lạc lão bản, cho nên mới chạy trốn chị ấy~~”
Lâm Ỷ Miên rơi vào trầm tư.
Hứa Nguyệt Lượng nói: "Đó là lý do tại sao em luôn cảm thấy có lỗi với chị, em cũng muốn bác sĩ Lâm hưởng thụ a~~"
Lâm Ỷ Miên hoàn toàn bị nàng chọc đến vui vẻ.
Phương thức khai đạo suy bụng ta ra bụng người của Hứa Nguyệt Lượng rất kỳ quái nhưng hữu ích, lo lắng của Lâm Ỷ Miên cũng đã được xoa dịu và nguôi ngoai phần nào.
Đây là chuyện giữa Hoàng Tiểu Nghệ và Lạc Phúc Thủy. Là bằng hữu, có thể làm những việc giống như Hoàng Tiểu Nghệ đã làm với cô, khi nàng cần sẽ giúp đỡ và hỗ trợ nàng.
Hiển nhiên, lúc này Hoàng Tiểu Nghệ chưa cần tới.
Lâm Ỷ Miên xoa đầu Hứa Nguyệt Lượng, không tiếp tục đề tài này nữa.
Vào nhà, gọi thức ăn bên ngời rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc, Hứa Nguyệt Lượng đi dép lê đi vòng quanh.
“Sao vậy?” Lâm Ỷ Miên hỏi nàng, “Mệt sao? Vậy nghỉ ngơi chút đi, cơm sẽ tới ngay.”
Hứa Nguyệt Lượng lắc đầu: "Em không mệt~~"
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, Hứa Nguyệt Lượng lại nói, "Bác sĩ Lâm, chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em~~"
Khi nàng gọi bác sĩ, đó là lúc nàng thể hiện thái độ rất chính thức.
Lâm Ỷ Miên nhướng mày nói: "Sau này sẽ có cơ hội."
Hứa Nguyệt Lượng ngồi xổm ở bên cạnh cô, cúi xuống nhìn khuôn mặt của cô: "Khi nào, sau này là khi nào ~~"
Lân Ỷ Miên lôi một chiếc hộp từ dưới giá sách ra, đẩy đến trước mặt Hứa Nguyệt Lượng: "Bảo rương."
Hứa Nguyệt Lượng lập tức bị hấp dẫn lực chú ý.
Lâm Ỷ Miên đứng dậy đi vào nhà, những món đồ cũ đó được cô sưu tầm và giữ gìn, khi mở ra xem lại luôn có một chút khϊếp sợ.
Nhưng những thứ này cũng thuộc về Hứa Nguyệt Lượng, cho nên cô hào phóng nói: "Có thể tùy tiện xem."