Lâm Ỷ Miên muốn trở về, Hứa Nguyệt Lượng cũng không có lý do gì ở lại.
Hai người suốt đêm kết thúc ở thành phố B, lên máy bay trở về thành phố S.
Có lẽ là bởi vì hai ngày qua thần kinh quá căng thẳng, sau khi máy bay cất cánh đi vào tầng bình lưu, Lâm Ỷ Miên nhắm mắt dưỡng thần.
Hứa Nguyệt Lượng hỏi xin tiếp viên một cái chăn, đắp cho cô, nhẹ giọng nói: "Bác sĩ Lâm, chị ngủ đi ~"
Lâm Ỷ Miên cảm thấy thoải mái, chỉ dựa vào ghế đã ngủ một giấc ngon lành.
Khi tỉnh dậy, máy bay sắp hạ cánh.
Ánh nắng ban mai xuyên qua những đám mây, chiếu qua ô cửa sổ khiến cả thế giới trở thành một màu cam rực rỡ.
Lâm Ỷ Miên quay đầu nhìn Hứa Nguyệt Lượng, Hứa Nguyệt Lượng vẫn là bộ dáng kia, đôi mắt to đẹp cùng nụ cười ngọt ngào đáng yêu, giống như cảnh tượng ấm áp trong giấc mơ.
Nàng mở nắp chai nước đưa cho Lâm Ỷ Miên, nói: "Bác sĩ Lâm, nè ~"
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên nhận nước uống hai ngụm.
Hứa Nguyệt Lượng duỗi cánh tay ra: "Kỳ nghỉ kết thúc rồi, bác sĩ Lâm phải làm việc chăm chỉ, tôi cũng sẽ nghiêm túc live a~~"
Lâm Ỷ Miên cong nhẹ khóe môi: "Biểu diễn không tính là công việc sao? Em đây là làm việc liên tục, nhưng tôi thì đã nghỉ không ít."
“Bác sĩ Lâm bồi tôi nên không tính.” Hứa Nguyệt Lượng nói.
Nàng rũ mắt nắm lấy con gấu thêu trên áo khoác: "Ở cùng bác sĩ Lâm rất vui a~~"
Lâm Ỷ Miên nhất thời không biết phải nói gì.
Khi Hứa Nguyệt Lượng ở xa cô, cô tận lực tới gần là được. Hứa Nguyệt Lượng thường bày tỏ hảo cảm với cô, nhưng cô lại giống như một tên trộm đột nhập vào một kho báu khổng lồ, không biết lấy cái gì.
“Tôi cũng… rất vui.” Chỉ có thể trả lời như vậy, đơn giản như khách sáo có lệ.
Máy bay hạ cánh, đi qua hành lang dài liền từng người tách ra.
Hứa Nguyệt Lượng cần phải về nhà ngủ một giấc, sau đó tận lực bắt kịp live buổi tối, Lâm Ỷ Miên cảm thấy cô cần một ngày nghỉ khác, không làm gì cả, giải phóng bản thân, suy nghĩ vấn đề này.
Cô đã dành gần cả buổi sáng để suy nghĩ loại vấn đề như vậy.
Khi đến giờ ăn trưa, trang cá nhân của Hoàng Tiểu Nghệ đăng một bức ảnh trà sữa, bao bì trắng tinh, trên miệng chai chỉ có bốn ký tự lớn, “Uống gì cũng có.” Lâm Ỷ Miên nhướng mày, đứng dậy ra cửa.
Cô đến quán trà sữa này.
Đây là gần công ty của Hoàng Tiểu Nghệ, là một quán trà sữa ấn tượng vì khá ngon.
Lần trước đến đây, cô đã thảo luận sôi nổi với Hoàng Tiểu Nghệ, giải quyết vấn đề ở giai đoạn.
Lần này, cô hy vọng sẽ có hiệu quả tương tự.
Khi đến nơi, cửa hàng vẫn sạch sẽ như mọi khi.
Mặt tiền cửa hàng ở tầng trên tầng dưới đều không có ai.
Ngay cả chủ cửa hàng, Lâm Ỷ Miên bước vào cửa hàng.
Lão bản đang mặc một chiếc áo khoác cao bồi rách rưới, ở mâm ăn thoạt nhìn có đĩa mì xào trông rất ngon.
Điện thoại đặt trên bàn, phát chương trình tạp kỹ ồn ào.
Lâm Ỷ Miên nhìn lướt qua chương trình tạp kỹ, nói, "Một ly ... nước chanh."
Lão bản cười, tạm dừng chương trình tạp kỹ, đứng dậy đi làm.
Nước chanh là thứ làm nhanh, làm chỉ trong hai phút.
Lão bản đưa đồ uống cho Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miên nói: "Còn mì không?"
Lão bản xoay người vào bếp sau, bưng cái đĩa ra.
Lâm Ỷ Miên ngồi xuống gần đó, cạnh bàn của lão bản.
Lão bản tiếp tục vừa ăn mì vừa xem chương trình tạp kỹ, giọng nói của khách mời qua điện thoại vang lên: "Ai u, thật là vật nhỏ mê người, Lucy quá biết trêu chọc a..."
Đôi mắt của Lâm Ỷ Miên lại đảo qua.
Sau khi làm như vậy vài lần, lão bản đột nhiên đứng dậy bật màn hình treo trước quán, vốn dĩ dùng để phát quảng cáo.
Chương trình tạp kỹ được phát ra, hình ảnh mượt mà âm thanh rõ ràng, Lâm Ỷ Miên ngước mắt lên liền có thể xem.
Lão bản vừa ăn mì, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy chỗ thú vị, cùng với khách bên trong cười.
Lâm Ỷ Miên cũng cười, nói: "Cảm ơn."
Đây là một chương trình tạp kỹ yêu đương, Lâm Ỷ Miên cho đến nay mới biết chương trình tạp kỹ đã phát triển đến mức chỉ tập trung vào những người yêu đương.
Cả trai lẫn gái bị thả xuống một hòn đảo hoang, tất cả các phương tiện giải trí đều bị tịch thu, họ chỉ làm một việc - làm quen và yêu nhau.
Cơ chế trừng phạt cùng phần thưởng được thiết lập sẵn, sinh tồn và du͙© vọиɠ đan xen với nhau, này rất thú vị.
Trong tập này, nữ thứ hai và nam thứ ba yêu nhau, nhận được phần thưởng là một căn phòng đôi nhìn ra biển, nhưng đồng thời, quy tắc "không tiếp xúc thân thể" của ma quỷ cũng được kích hoạt.
Điều này đặc biệt khó đối với nam nữ tuổi trẻ gốc phương Tây.
Lâm Ỷ Miên lại có thể nhìn ra chút đồng cảm.
Sau khi nửa tập chương trình tạp kỹ kết thúc, Lâm Ỷ Miên và lão bản cũng đã ăn xong.
Lão bản đi tới thu dọn đĩa của Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miên dựa lưng vào ghế, không có ý định rời đi.
Lão bản quanh quẩn ở quầy bar một lúc, sau đó lại mang đồ uống cho Lâm Ỷ Miên.
Đồ uống đầy màu sắc, lão bản hất cằm nói: "Là quà miễn phí cho khách hàng cũ."
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, biết có thể cô ấy nghĩ mình là chuột bạch, nhưng cô cũng không bận tâm.
Cô thậm chí còn không hỏi đồ uống là gì, nhấp một ngụm trong ly.
Không thể hình dung, vị mè cay? Lâm Ỷ Miên đặt ly xuống, nói: "Cảm ơn lão bản, rất ngon."
Lão bản cũng đi vội, ngồi xuống ghế bên cạnh, hỏi: "Cô thích khách mời nam nào?"
“Hửm?” Lâm Ỷ Miên dừng một chút, lão bản hỏi đúng hướng nhưng não của cô lại sai, cô nghĩ đó là một câu hỏi kỳ quái vì cô không hề có hứng thú với khách mời nam.
Trước do dự này, lão bản cười, lộ rõ biểu tình vui vẻ, nói: "Tôi cũng không có hứng thú với nam nhân."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Lão bản: "Tôi thích người như Lucy, tiểu dã miêu, gợi cảm lại đáng yêu."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Lão bản: "Lần trước yêu đương ăn khổ như thế nào, Tiểu Nghệ đang đi làm, không bằng cô nói cho tôi biết đi."
Lâm Ỷ Miên hoàn toàn trầm mặc.
Đương nhiên cô sẽ không nói.
Cô không quen tùy ý để lộ suy nghĩ cùng cảm xúc của mình, hơn nữa, biểu tình ung dung của lão bản chỉ thuần túy là muốn xem cô như một phiên bản đời thực của chương trình yêu đương.
Nhưng đối với một số vấn đề, cô có thể vén chúng lại, thu thập chút dữ liệu mẫu.
"Cô không hứng thú với nam nhân trong chương trình này, hay là ..." Lâm Ỷ Miên rũ mắt khuấy đồ uống không rõ thành phần.
“Đều không có.” Lão bản vui vẻ trả lời, “Tôi chỉ thích nữ nhân”.
Lâm Ỷ Miên: "Ồ."
Lão bản: "Radar của tôi rất chính xác, nhưng cô... tôi nhìn không ra."
Lâm Ỷ Miên: "Hửm?"
Lão bản mỉm cười: "Bất quá loại hình như cô rất được hoan nghênh trong vòng của chúng tôi, cao lãnh ngự tỷ."
"Ồ ~~" Lâm Ỷ Miên lôi kéo thanh âm, "Nói cách khác, nếu một nữ nhân thích một nữ nhân, cô ấy rất có khả năng sẽ thích tôi?"
Lão bản gật đầu: "Đúng vậy."
Lâm Ỷ Miên thả ống hút xuống, nhìn cô ấy: "Tiểu Nghệ thì sao?"
Lão bản: "Tiểu Nghệ là thẳng, rất rõ ràng, thẳng nữ thép."
Lâm Ỷ Miên: "Tiêu chí phán đoán của cô là gì?"
Lão bản chỉ vào đầu mình: "Cái gì cũng đều phải tổng kết cho chuẩn thì quá phiền toái, dựa vào trực giác."
Lâm Ỷ Miên thực sự ước ao cô có được trực giác này.
Đề tài kết thúc ở đây, Lâm Ỷ Miên không muốn tiết lộ quá nhiều, lão bản cũng chỉ là nhất thời hứng khởi.
Hai người nhanh chóng trở lại trạng thái yên tĩnh, lão bản ra sau quầy bar chơi game, Lâm Ỷ Miên không có việc gì làm nên chỉ mở điện thoại lên, xem vài tập đầu tiên của chương trình tạp kỹ yêu đương.
Phần mềm video APP trong điện thoại đã được tải xuống khi Hứa Nguyệt Lượng đến nhà cô lần trước.
Xem đến khi Hoàng Tiểu Nghệ tan tầm.
Biết Lâm Ỷ Miên đang đợi mình, Hoàng Tiểu Nghệ phấn khích như hoa hồ điệp, tung cánh lao từ tòa nhà văn phòng đến quán trà sữa.
Người còn chưa ngồi xuống thì đã đưa ra câu hỏi đầu tiên: "Có chuyện gì a, lại có tin tức gì lớn sao? Hai ngày này không nỗ lực đi làm, là có tiến triển gì mới sao???"
Lâm Ỷ Miên ngẩng đầu nhìn nàng, cảm thấy đây có lẽ là trực giác của Hoàng Tiểu Nghệ, khi ngửi được bát quái còn thính hơn mũi chó.
“Không đi làm.” Lâm Ỷ Miên không muốn lừa mũi chó quân sự của nàng, “Tớ đến thành phố B."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Đến thành phố B làm gì?"
Lâm Ỷ Miên: "Nguyệt Lượng có buổi biểu diễn ở thành phố B."
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."
Hoàng Tiểu Nghệ vẫn giữ nguyên tư thế cất túi, sững sờ một lúc.
Lão bản mang đến cho nàng ly nước chanh yêu thích duy nhất của nàng, Hoàng Tiểu Nghệ nhấp một ngụm lớn, sau đó mới trấn tĩnh lại: "Nói chi tiết cho tớ đi, như thế nào cậu từ làm bác sĩ giỏi cho dân trở thành biếи ŧɦái cuồng theo đuôi vậy?"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Lâm Ỷ Miên hai ba câu tóm tắt sự việc, nhưng cảm xúc lẫn lộn trong đầu cô lại có thể xoay tròn ba vòng.
Hoàng Tiểu Nghệ lườm cô một cái, há miệng nắm bắt mấu chốt: "Chỉ là không liên lạc mấy giờ, cậu liền không đi làm mà bay qua đó, cho người ta bận trước bận sau lăn lộn hai ngày mới về, vậy mà Nguyệt Lượng không cảm thấy cậu có vấn đề sao???"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Bạn bè bình thường ai có thể làm ra việc này a, chúng ta quen biết lâu như vậy, cậu đã từng làm chuyện bốc đồng như vậy vì tớ đâu?"
Lâm Ỷ Miên: "Nếu sau này cậu cần, tớ có thể làm một chút."
“Cảm ơn, tớ không cần.” Hoàng Tiểu Nghệ kiên quyết từ chối, “Chuyện tớ muốn nói chính là lúc trước cậu đã đập quà cho Nguyệt Lượng đến mức vào đồn cảnh sát, vì hống Nguyệt Lượng vui vẻ mà bắn pháo hoa, này đều là trộm làm. Nguyệt Lượng không biết, vậy hai người vẫn là bạn học cũ cũng là bạn mới. Nhưng cậu lại trắng trợn chạy hàng nghìn dặm, tớ không cần hiểu chi tiết cũng có thể hình dung cậu chân chó thế nào, vậy mà Nguyệt Lượng không có biểu hiện gì đặc biệt sao? Em ấy không một chân đá văng cậu, nói, hey girl, tôi không làm công sao????"
Hoàng Tiểu Nghệ quá kích động, dùng từ cũng trở nên lớn mật, cuối cùng giọng nói tăng lên, vang vọng trong quán trà sữa vắng vẻ, rất rõ ràng.
Lão bản từ sau quầy bar ngẩng đầu lên, nhìn qua bên này.
Lâm Ỷ Miên rũ mắt, suy nghĩ tới biểu cảm đặc biệt này.
Tất cả những gì Hứa Nguyệt Lượng làm với cô đều đặc biệt.
Hứa Nguyệt Lượng chấp nhận hỗ trợ của cô, hảo ý của cô, bởi vì đây là kết quả mong đợi của Lâm Ỷ Miên, cho nên Lâm Ỷ Miên cảm thấy rất chính đáng.
Nhưng trong nhận thức của người bình thường, ngay cả trong nhận thức của Hứa Nguyệt Lương, này có chính đáng không?
Từ trước đến nay Hứa Nguyệt Lượng luôn công tư phân minh, nhưng cô thường xuyên ủng hộ nàng trong phòng live. Hứa Nguyệt Lượng không muốn được bất kỳ ai che chở, nhưng nàng không từ chối hỗ trợ của cô. Hứa Nguyệt Lượng chưa bao giờ ghé mắt nhìn chiếc xe sang trọng, nhưng sau khi biết chiếc xe đó là của cô, nàng liền chủ động rủ cô đi hóng gió.
Hứa Nguyệt Lượng nằm trong xe, nhắm mắt lại, nói chính mình rất thích hương vị của tiền.
Hứa Nguyệt Lượng chủ động đáp ứng yêu cầu quá mức của cô, ghi nhớ từng câu từng chữ.
Lâm Ỷ Miên chỉ cảm thấy Hứa Nguyệt Lượng là người đơn thuần đáng yêu, cô cảm thấy chính mình như ma quỷ muốn làm vấy bẩn nàng.
Nhưng Lâm Ỷ Miên lại quên rằng Hứa Nguyệt Lượng là đầu bảng trên mạng, nàng đã từng gắn mác nhảy gợi cảm, nàng đều rõ ràng tất cả những hành vi cùng ngôn ngữ ám chỉ.
Đó là công việc của nàng, nàng là người giỏi câu nhân nhất.
Đó chỉ là công việc của nàng, cho nên nàng cũng là người nhạy cảm nhất.
Đối với Hứa Nguyệt Lương, trạng thái bình thường nhất của nàng là từ chối các mối quan hệ tiến xa hơn, từ chối những ưu ái quá mức, từ chối những thứ có thể sinh ra ảo tưởng.
Phóng thích điểm yếu của nàng, bày ra du͙© vọиɠ của chính mình chính là điều khiến nàng trở nên đặc biệt đối với Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên nắm chặt đầu ngón tay, nói: "Có một khoảnh khắc, tớ rất muốn hôn em ấy."
Gió đêm, ánh sao, đôi mắt nhắm nghiền và hàng mi rung động đều đang dụ dỗ cô hôn nàng.
Hoàng Tiểu Nghệ đã quen với biểu tình của Lâm Ỷ Miên, nàng biết khi Lâm Ỷ Miên nói những lời như vậy, hẳn không phải là một khoảnh khắc đơn giản.
Nàng hít một hơi thật sâu, cúi thấp người, nhỏ giọng nói: "Tỉ mỉ nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảnh khắc đó đi, tớ tuyệt đối không nghĩ tới sắc, là tớ cảm thấy này rất quan trọng."
Lâm Ỷ Miên im lặng hồi lâu, kể lại những gì đã xảy ra.
Vừa dứt lời, Hoàng Tiểu Nghệ liền đập xuống bàn một cái, thanh âm rung trời, đau đến mức kêu lên.
Lão bản ngẩng đầu quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
Hoàng Tiểu Nghệ không rảnh lo trả lời, nàng nhăn mặt nhìn chằm chằm vào Lâm Ỷ Miên, giữa hai hàm răng nghẹn ra một câu: "Có khả năng hay không, ý tớ là, có khả năng Nguyệt Lượng căn bản không có anh trai đưa thư tình cho cậu hay không."