Lâm Ỷ Miên lên tầng 3.
Có rất nhiều người tụ tập ở đại sảnh tầng một, hành lang phía bắc hẻo lánh, trên tầng ba căn bản không có người.
Âm thanh ngón chân chạm đất của Hứa Nguyệt Lượng nhẹ nhàng có tiết tấu.
Khi Lâm Ỷ Miên đi tới trước mặt nàng, nghe thấy nhịp điệu trong miệng nàng, một hai ba bốn, hai hai ba bốn, cũng là nhẹ nhàng.
Nàng nhảy rất chuyên chú, đối mặt với cửa sổ nhỏ trên hành lang, cố gắng thẳng sống lưng, thoạt nhìn tư thế dâng trào.
Lâm Ỷ Miên dừng lại, lặng lẽ nhìn nàng ở khoảng cách xa xa.
Đài muốn hẳn là nhảy khoảng chừng một phút rưỡi.
Hát nhảy liên kết với nhau thể hiện đa dạng của văn hóa thanh niên đương đại.
Hứa Nguyệt Lượng nhảy trong một phút rưỡi này, gần như không dừng lại, bắt đầu nhảy lần thứ hai.
Lâm Ỷ Miên nhìn thấy nàng nhảy lần thứ ba, nhìn thấy bụi bặm tích tụ trên hành lang đã sớm bị nàng biến thành một vòng tròn sạch sẽ.
"Nguyệt Lượng." Lâm Ỷ Miên nói.
Thanh âm không lớn, nhưng trong không gian trống vắng lại vô cùng rõ ràng, thân mình Hứa Nguyệt Lượng khẽ run một cái, sau đó liền ngừng nhảy.
Nhưng nàng không xoay người, cũng không đáp lại Lâm Ỷ Miên.
Nàng đứng ở nơi đó như vậy, vải quần áo biểu diễn mỏng manh, tay chân tinh tế của Hứa Nguyệt Lượng lộ ra ngoài không khí, quần áo yếu ớt rũ xuống, tựa như có thể bị gió thổi ra.
"Tôi tới rồi." Lâm Ỷ Miên nói, cổ họng khàn đặc khó chịu, "Xin lỗi, tôi gọi em không được, có chút sốt ruột."
Vai Hứa Nguyệt Lượng bắt đầu run rẩy, nhưng vẫn đang cố gắng khống chế bản thân.
Lâm Ỷ Miên không chịu đựng thêm được nữa, cô sải bước tới gần nàng, trong nháy mắt, cô nhìn thấy hai mắt nàng đẫm lệ, trái tim đau nhói.
Cô giơ tay ôm Hứa Nguyệt Lượng vào trong ngực, gắt gao ôm lấy nàng.
Da thịt trên lưng Hứa Nguyệt Lượng dưới lòng bàn tay cô, mịn màng mềm mại, mát lạnh như nước hồ mùa thu.
Lâm Ỷ Miên dựa gần một chút, để thân thể mình dính vào nàng nhất có thể, để hai cánh tay có hạn của cô hoàn toàn có thể bao quát nàng, sau đó truyền nhiệt thân thể cho nàng.
"Sao em lạnh như vậy?" Lâm Ỷ Miên cau mày, "Lạnh sao?"
Hứa Nguyệt Lượng vùi đầu vào trong ngực cô, cuối cùng cũng có động tĩnh, nàng gật đầu, tóc cọ lên cổ Lâm Ỷ Miên.
"Áo khoác đâu?" Lâm Ỷ Miên hỏi nàng, "Túi có ở đây không? Điện thoại nữa."
Hứa Nguyệt Lượng lắc lắc đầu.
Hứa Nguyệt Lượng vuốt lưng nàng: "Bị thu rồi sao? Nói cho tôi biết ở đâu, tôi đi lấy."
Hứa Nguyệt Lượng dùng sức lắc đầu, làm nút áo sơ mi của Lâm Ỷ Miên bị bung ra.
Giọt nước mắt mát lạnh rơi vào da thịt cô, một giọt nhỏ xuống cổ cô.
"Được rồi." Lâm Ỷ Miên đành phải thuận theo nàng, "Không lấy thì không lấy."
Cô giơ tay cởϊ áσ khoác, trong lòng mừng rỡ vì mình vẫn còn mặc áo khoác.
Tây trang xám khoác lên lưng Hứa Nguyệt Lượng, nhìn ấm áp hơn nhiều.
Lâm Ỷ Miên lại ôm nàng một lúc lâu, nước mắt Hứa Nguyệt Lượng thực sự rất nhiều, nàng đang cắn răng khóc, nhưng trên ngực của cô đều ướt đẫm.
Hai cánh tay để trước ngực gắt gao nắm chặt.
Lòng bàn tay của Lâm Ỷ Miên đặt ở phía sau đầu nàng, ngón tay nhẹ nhàng xoa cho nàng.
Các cơ của Hứa Nguyệt Lượng căng đến mức mạch có thể xuyên qua da, chạm tới các đầu ngón tay của cô.
Một lúc lâu sau, Hứa Nguyệt Lượng hít hít mũi, "Bác sĩ Lâm, tôi không sao..."
Nhưng nói xong sáu chữ này, nàng đột nhiên nghẹn ngào, cả người co quắp.
Lâm Ỷ Miên nhanh chóng thò tay vào túi lấy khăn giấy, kéo khoảng cách giữa hai người, cúi người lau nước mắt cho nàng, sau đó nhéo cái mũi, ý bảo nàng xì mũi.
Hứa Nguyệt Lượng tự mình cầm lấy khăn giấy, nghẹn ngào nói, "Được rồi, thật mất mặt a ..."
"Này có cái gì?" Lâm Ỷ Miên xoa đầu nàng, "Ngũ quan con người đều tương thông, có nước mắt nhất định sẽ chảy nước mũi, đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi lau cho em."
Hứa Nguyệt Lượng hít mũi hai cái, dùng sức lau khô mặt mình.
Chỉ là, lớp trang điểm cũng bị nàng làm cho lem nhem, trên giấy một tầng đen hồng.
Hứa Nguyệt Lượng: "Hic..."
Lâm Ỷ Miên nhìn khăn giấy: "Không sao, chúng ta bổ trang sau."
Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu: "Tôi không có chuyên viên trang điểm, cũng không có ai trang điểm cho tôi..."
Rõ ràng là không công bằng, rõ ràng là bị khi dễ, nhưng giọng nói mềm mại lại đáng thương, giống như không oán trách người khác, mà tự trách bản thân không biết cố gắng.
Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng thở ra, nắm vai nàng.
"Nguyệt Lượng." Cô gọi tên nàng.
Hứa Nguyệt Lượng ngước mắt lên nhìn cô, mi mắt vẫn còn ướt, mắt mũi đỏ bừng.
"Ở đây tôi có hai phương án." Lâm Ỷ Miên nói, "Chỉ cần em giao cho tôi phương án một, hôm nay ngày mai tôi sẽ cho em tận hưởng đãi ngộ tốt nhất ở nơi này. Phương án còn lại, tôi không làm gì cả, nhưng tôi sẽ ở bên em, cho đến khi em giải quyết được vấn đề này."
Hứa Nguyệt Lượng có chút phát ngốc, Lâm Ỷ Miên nói: "Em nghĩ kỹ đi, không vội."
Hứa Nguyệt Lượng sửng sốt một hồi, sau đó lông mi khẽ động, thấp giọng hỏi: "Bác sĩ Lâm, chị biết tôi đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lâm Ỷ Miên: "Tôi biết đại khái."
Hứa Nguyệt Lượng xua tay: "Bọn họ không có nhắm vào tôi, bọn họ đang nhắm vào tất cả những người như tôi."
Nàng nỗ lực giải thích với Lâm Ỷ Miên: "Chính là, bọn họ đến từ đài, đài đều là hệ thống cũ, quan cao một bậc có thể hù chết người. Có rất nhiều người tham dự tiệc kiểu này, không thể chiếu cố tất cả mọi người. Cho nên, chắc chắn sẽ có người bị xem nhẹ, chịu ủy khuất."
Hứa Nguyệt Lượng chỉ chính mình: "Thân phận hiện tại của tôi, trình độ của tôi, lai lịch của tôi, chịu ủy khuất khẳng định là tôi, không thể là người khác."
"Tôi đã nghĩ tới." Hứa Nguyệt Lượng dừng một chút, hít một hơi dài, "Tôi đã sớm nghĩ tới rồi, chỉ là, tôi không ngờ mình lại nhu nhược như vậy, lên đài đầu óc liền phát ngốc..."
Nói xong, Hứa Nguyệt Lượng không nhịn được, nước mắt lại rơi.
Cô vừa giơ tay lau nước mắt vừa nói: "Vậy cũng không sao, chỉ cần tôi tự khắc phục được vấn đề của bản thân là được. Chỉ cần tôi có thể lên đài, hoàn thành tốt nhiệm vụ biểu diễn là được."
"Những chuyện khác không phải vấn đề của tôi, tôi không có cách nào, cũng không liên quan gì đến tôi."
Hứa Nguyệt Lượng thút tha thút thít nói xong, trộm thò tay vào túi tây trang màu xám, lấy khăn giấy ra, cẩn thận lau nước mắt.
Lâm Ỷ Miên biết Hứa Nguyệt Lượng thông minh, nhưng cô không nghĩ tới Hứa Nguyệt Lượng có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy, hơn nữa còn khuyên bản thân mình như vậy.
Rõ ràng nàng mềm mại giống như bong bóng nước, chỉ cần chạm vào có thể vỡ, nhưng khi chức nghiệp gặp gian nan, nàng lại mềm dẻo giống như một thanh kiếm không thể bẻ gãy.
"Em thật lợi hại." Lâm Ỷ Miên thật lòng mà khích lệ nàng.
Hứa Nguyệt Lượng mím môi, biểu tình như sắp khóc, nhưng vẫn ngẩng đầu cười với cô: "Đương nhiên rồi, tôi chính là đệ nhất streamer khu vũ đạo của Orange, tôi đã gặp rất nhiều chuyện, này đều là ... một bữa sáng!"
"Được, vậy..." Lâm Ỷ Miên nhìn xung quanh, "Tôi đói rồi, đệ nhất streamer có muốn mời bằng hữu đường xa mà đến đi ăn cơm không?"
"A!" Hứa Nguyệt Lượng hô lên, "Chị chưa ăn cơm sao?"
Lâm Ỷ Miên che bụng: "Tôi không gọi em được, buổi trưa chưa ăn liền chạy đến đây."
"A ..." Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô, mặt lập tức đỏ bừng.
Nàng nắm tây trang trên người, mặc lại cho Lâm Ỷ Miên. Sau đó, nàng nắm lấy cổ tay cô dẫn cô ra ngoài.
"Có thể ăn ở trung tâm thương mại bên cạnh, nhưng tôi phải lấy đồ với điện thoại trước." Hứa Nguyệt Lượng an bài, "Bác sĩ Lâm, chị muốn ăn gì? Nếu dạ dày không thoải mái, chúng ta sẽ ăn chút thanh đạm, chỉ là đói bụng chị có muốn thử đặc sản của thành phố B không?"
Lâm Ỷ Miên đi theo nàng, nhìn búi tóc sau đầu nàng: "Sẽ không trì hoãn buổi diễn tập của em chứ?"
"Giờ giải lao." Hứa Nguyệt Lượng dừng một chút, "Hơn nữa tôi... ở phía sau."
"Được." Lâm Ỷ Miên nói, "Vậy chúng ta đi ăn chút gì ngon đi."
Động tác của Hứa Nguyệt Lượng rất nhanh, vì không để Lâm Ỷ Miên bị đói, thậm chí nàng còn chạy.
Nàng nhanh chóng lấy túi, mặc lại quần áo hàng ngày, tùy tiện rửa mặt để tẩy sạch những mảng màu hỗn độn trên mặt, rồi đưa Lâm Ỷ Miên ra khỏi tòa nhà studio, vào trung tâm thương mại gần đó.
Đến đây mới nửa ngày, hầu hết thời gian mọi người đều ở trong tòa nhà studio, nhưng Hứa Nguyệt Lượng vẫn sờ soạng rõ ràng về các điểm ăn uống gần đó.
Hứa Nguyệt Lượng đưa Lâm Ỷ Miên vào cửa hàng, vui vẻ giới thiệu món ăn cho cô, Lâm Ỷ Miên lấy một phòng, cả hai ngồi xuống.
Bữa cơm này không khác gì những bữa cơm trước đây.
Hứa Nguyệt Lượng sẽ vui vẻ hớn hở phục vụ đồ ăn cho Lâm Ỷ Miên, sẽ ăn từng ngụm từng ngụm cơm thơm ngào ngạt, sẽ chủ động nói tới nhiều đề tài, để hai người ở chung không cảm thấy nhàm chán.
Khi gần ăn xong, nàng sờ bụng mình: "Lát nữa diễn tập hẳn là sẽ xuống."
"Ừm." Lâm Ỷ Miên nói, "Hệ tiêu hóa của con người rất khỏe".
Hứa Nguyệt Lượng nhướng mắt, ánh mắt vốn dĩ muốn rơi vào trên bụng Lâm Ỷ Miên xem bụng cô có to hay không, nhưng ánh mắt của nàng lại dán vào ngực Lâm Ỷ Miên.
Chiếc áo sơ mi của Lâm Ỷ Miên thoạt nhìn rất đắt tiền, nhưng đã bị nàng làm cho nhăn nhúm.
Nút áo bị cọ ra không được cài chặt, cổ áo lệch sang một bên, lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết cùng xương quai xanh tuyệt mỹ.
Ánh mắt của Hứa Nguyệt Lượng hướng lên trên, đến khuôn mặt của Lâm Ỷ Miên.
Dù không trang điểm gì nhưng chỉ cần gương mặt xinh đẹp và biểu tình thanh lãnh này cũng đủ khiến Lâm Ỷ Miên trông khác với thường nhân.
Hứa Nguyệt Lượng nhớ lại những gì cô nói, nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ Lâm, những gì chị nói lúc đó có thật không?"
Lâm Ỷ Miên: "Lúc nào?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Cho tôi hai phương án."
Lâm Ỷ Miên: "Thật."
Hứa Nguyệt Lượng ôm mặt, hai mắt sáng ngời như thiếu nữ phát cuồng vì phim thần tượng: "Thật là bá đạo, thật là tổng tài a~~~"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hứa Nguyệt Lượng: "Tôi cảm giác chỉ cần tôi nói đồng ý, liền sẽ thiên lương vương phá, đài truyền hình bọn họ là của tôi!"
Lâm Ỷ Miên: "... không đến mức này, đài truyền hình là của nhà nước."
Hứa Nguyệt Lượng vui vẻ cười: "Đúng vậy, chị nói đúng."
Lâm Ỷ Miên cảm thấy nàng có chút kỳ quái.
Động tác và biểu tình giống như đã du hành đến một không gian khác, nhìn cô chăm chú, bộ dáng tham lam tự đắc kia hoàn toàn khác với lúc trước.
Nàng nhìn chằm chằm làm Lâm Ỷ Miên có chút không thoải mái.
Cũng không phải không thoải mái, mà là ... trong lòng phát ngứa, da thịt nóng lên.
Lâm Ỷ Miên nhìn sang chỗ khác, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm.
Hứa Nguyệt Lượng: "Động tác uống nước của bác sĩ Lâm rất đặc biệt ~~~~ rất xinh đẹp ~~~~~~"
Lâm Ỷ Miên thiếu chút nữa đã bị sặc, đặt cốc nước xuống, ho nhẹ một tiếng.
"Cái kia..." Lâm Ỷ Miên đưa tay liếc nhìn đồng hồ, "Buổi diễn tập tiếp theo của em là khi nào?"
Hứa Nguyệt Lượng lập tức đứng lên: "Tôi phải trở về, phải tìm chỗ trang điểm..."
"Ngồi xuống đi." Lâm Ỷ Miên nói.
Hứa Nguyệt Lượng dừng một chút, nhìn cô.
Lâm Ỷ Miên: "Tôi biết em đã lựa chọn tự nỗ lực, tôi rất bội phục, cũng rất ủng hộ. Nhưng mà... tôi đã đến đây rồi, có thể cho tôi phát huy tác dụng được không?"
Hứa Nguyệt Lượng: "A, bác sĩ Lâm, chị ..."
"Tôi nói chính là loại tác dụng này." Lâm Ỷ Miên ngắt lời nàng, nhấc điện thoại gửi một tin nhắn, "Lão sư, ngài vào đi."
Cửa phòng bị đẩy ra, một chuyên gia trang điểm ăn mặc lịch sự nho nhã tươi cười bước vào, phía sau là một trợ lý trẻ tuổi mang theo một hộp trang điểm lớn.
Cả hai mang thái độ thân thiết hiền lành chào hỏi nàng.
Hứa Nguyệt Lượng có chút hoảng loạn, vội vàng cúi đầu: "Lão sư vất vả rồi."
"Giao Nguyệt Lượng cho hai người." Lâm Ỷ Miên cười nói: "Mời các lão sư làm em ấy lên đài thật xinh đẹp, khiến mọi người đều kinh diễm".