Dù vậy tôi vẫn phải cười toe toét, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ Hello Kitty đeo trên cổ tay, nháy mắt nói, "Ôi, muộn thế này rồi cơ à! Trưa rồi, Giang Ly, mình đi trước đây, mẹ mình đang đợi mình về ăn mì.".
.
"Sao? Đồng hồ rơi xuống nước mà vẫn dùng được à?" Giang Ly đột nhiên nói một câu khó hiểu.
.
"Hả?" Tôi ngây ra mấy giây, đột nhiên nhớ ra cái đồng hồ này đúng là bị rơi xuống nước một lần, chính vào ngày bị Khang Tử Huyền đuổi chạy trong mưa.
.
Có phải cậu ta đã nhìn thấy không?.
.
Không phải chứ.
.
Trong lúc tôi đang lo lắng xem nên trả lời sao cho trôi chảy thì Giang Ly đã nói trước, "Này, trong thư cậu từng nói cậu muốn làm bạn với mình phải không?" Thái độ của Giang Ly cũng bắt đầu nghiêm túc hơn, điều đó làm tôi có cảm giác như đang nói chuyện với người trưởng thành vậy.
.
Tôi khẽ gật đầu, nụ cười cứng đờ, tay lại toát mồ hôi, "Đúng, đúng vậy".
.
"Cậu phải biết rằng mình rất hay soi mói bạn bè đấy!" Cậu ta vênh váo nhìn tôi bằng nửa con mắt. "Mình không chịu được chuyện có người nói dối, đặc biệt là những người nói dối như cơm bữa.".
.
Cậu ta kiêu ngạo liếc tôi một cái rồi nhìn dòng người đông đúc đang đi lại trên đường. "Loại người đó. không bằng rác rưởi!" Cậu ta cười bướng bỉnh, "Mình tuyệt đối sẽ không giao du với loại đó đâu!".
.
Hai má tôi nóng bừng, cảm thấy từng câu từng chữ thốt ra từ miệng cậu thiếu niên đó đều biến thành hòn đá lần lượt ném về phía tôi.
.
Tôi có cảm giác mình bị tát một cái. Người tát tôi lại là cậu thanh niên 18 tuổi tràn đầy nhiệt huyết. Đáng cười hơn, tôi cảm thấy cậu ta nói đúng nên bất chợt không tìm ra được lí do để giận dỗi, vì khi 18 tuổi tôi cũng mang cái nhìn cực đoan để nhìn thế giới này. Không chấp nhận làm một hạt cát, cũng không thể chịu đựng được sự phản bội và lời nói dối nhưng lại không biết thời gian có thể mài mòn một viên đá cuội.
.
Sau khi trưởng thành, tôi đã hiểu thế nào là dối mình dối người nhưng lời nói của cậu thanh niên này đã đánh bại tôi hoàn toàn. Đau xót hơn, những lời nói dối do tôi tự thêu dệt lên vẫn phải tiếp tục. Đúng là không bằng rác rưởi.
.
Tôi gãi đầu cười ngốc nghếch, giọng vừa tha thiết vừa chân thành, "Giang Ly, mình thật sự rất muốn làm bạn với cậu, mình sẽ cố gắng. Mình có thể làm bạn cậu không?".
.
Trong vài giây đợi câu trả lời của cậu ta, tim tôi đập liên hồi như đang gõ trống.
.
Giang Ly liếc mắt nhìn tôi một cái, hai tay nhàn nhã đút túi quần rồi nhìn người bán hàng rong đang chào mời khách, "Muốn làm bạn của tôi? Vậy cậu nhìn cái đồng hồ đeo tay của mình đi, cố nhớ lại xem có chuyện gì quên chưa nói không, đến lúc đó tôi quyết định cũng không muộn.".
.
Tôi nghiến răng kèn kẹt. Tên nhóc con này đúng là ghê gớm, tuổi trẻ mà nhạy bén, một thời gian nữa rất có thể sẽ là một nhân vật lợi hại.
.
Có gì đó tôi không dám chắc về cậu ta.
.
Tôi có thể chắc chắn cảnh tượng đuổi nhau hỗn loạn ngày hôm đó đã bị Giang Ly bắt gặp, vấn đề ở chỗ rốt cục thì cậu ta đã nhìn thấy những gì? Điều này làm tôi lo lắng. Tôi nhớ khi ấy mình bị Khang Tử Huyền cầm tay kéo vào trong xe, lúc đó tôi chỉ chú ý đến việc tranh cãi với anh ta, hơn nữa lại thấy xấu hổ nên cúi đầu không dám nhìn những vẻ mặt kỳ quái của người qua đường.
.
Sơ suất quá rồi!.
.
Điều này giải thích hành động khác thường của Giang Ly hôm nay, nhìn cậu ta giống đứa trẻ đang giận dỗi, mà trong đó còn chứa đựng cả sự trừng phạt nữa. Cậu ta thực sự tức giận rồi.
.
Giang Ly bình tĩnh đợi câu trả lời của tôi. Nhanh chóng cân nhắc, tôi hạ quyết tâm đánh cược một phen, "Cái đó, đồng hồ của mình đúng là bị rơi xuống nước, tại cái tên xấu xa họ Khang đó.".
.
Giang Ly nhíu đôi mày cho thấy cậu ta đang chăm chú lắng nghe.
.
Thời điểm quan trọng nhất đến rồi, tôi nói dối đến mức hồi hộp lo sợ, thậm chí toát cả mồ hôi lưng, "À, cái tên họ Khang đó, chính là ông chú đã từng nói chuyện với cô giáo Diệp, cậu cũng nhìn thấy rồi đấy. Hắn ta. hắn ta là bạn trai cũ của chị họ mình. Hắn ta rất lăng nhăng, chị họ mình một mực yêu hắn ta mà hắn ta lại qua lại với người khác sau lưng chị họ mình. Đúng là đồ xấu xa!".
.
Cả người ướt đẫm mồ hôi, không biết khi tôi đang nói xấu Khang Tử Huyền, anh ta có bị hắt hơi không, bây giờ tôi chỉ mong nhanh chóng lừa được Giang Ly.
.
Tôi nhắc nhở mình cần phải bình tĩnh để tiếp tục sáng tác câu chuyện một cách sinh động, "Mình và chị họ là chị em tốt của nhau. Chị họ mình vì hắn ta suýt chút nữa đã tự vẫn. Vì vậy, hôm đó, vừa nhìn thấy hắn ta đi cùng cô Diệp là trong lòng mình nổi điên lên, giận đến sôi gan. Vì thế." Tôi ngập ngừng nói chậm lại, thật ra tôi đang không biết phải diễn tiếp như thế nào.
.
"Vì thế làm sao?" Quả nhiên Giang Ly không chịu bỏ qua cho tôi, nhất quyết phải hỏi tới cùng.
.
"Vì thế, ngày hôm sau khi hắn ta đi hẹn hò cùng bạn gái, mình đã theo dõi họ." Mắt tôi đảo qua đảo lại rồi vội vàng nói thêm, "Không phải cô giáo Diệp, là người khác. Mình nhân lúc hắn ta đi ra ngoài, kể mấy việc xấu xa của hắn với cô gái đó, còn khắc một bông hoa trên xe của hắn nhưng bị hắn phát hiện. Vì thế hôm trước tên đó tìm đến tận trường học, hắn ta nói phải dạy cho mình một bài học.".
.
Tôi đứng chống nạnh, phồng má lên bực tức nói, "Hừm, mình mà phải sợ hắn ta à, tên xấu xa! Còn bắt nạt cả nữ sinh, đúng là quá xấu xa!".