Thôi được, cứ coi như mắt tôi mù đi, vì anh ta không những hái hoa ven đường mà còn hái cả em họ tôi. Đúng là nể mặt tôi quá.
.
Tôi hùng dũng bước xuống tầng tìm Khang Tử Huyền để nói chuyện. Đang ngồi bên bàn ăn đọc báo, nhìn thấy tôi bước xuống, anh ta đặt báo xuống. Tôi đang định mở miệng thì anh ta cụp mắt nói, "Ăn sáng trước đã, ăn rồi mới có sức để nói!".
.
Tôi ngồi xuống lắc đầu, "Không được, nói xong tôi mới có tâm trạng để ăn.".
.
Anh ta nhẹ nhàng gật đầu, tôi lấy can đảm nói, "Những lời nói tối qua chúng ta quên hết đi nhé. Anh cũng biết đấy, buổi tối đầu óc thường đặc lại như hồ dán, rất dễ nhầm có thành không, không thành có. Cái này thì anh yên tâm, tôi sẽ không để bụng đâu, ai mà chẳng có lúc nói nhầm đúng không? Mặc dù anh là một người thành công nhưng cũng không nên quá tự tin, chắc chắn anh sẽ có lúc nhầm lẫn. Tôi. hai người chúng ta không hợp nhau, thật sự không hợp đâu!".
.
Tôi vừa nói vừa liếc mắt sang nhìn Khang Tử Huyền, anh ta vừa uống nước hoa quả vừa lặng lẽ lắng nghe. Tôi mắt nhắm mắt mở, cương quyết trút lên đầu anh ta những điều kìm nén trong lòng bấy lâu nay, "Từ nhỏ tôi đã được mẹ dạy rằng, miếng bánh từ trên trời rơi xuống chưa chắc đã là bánh, có khi nó là cái đĩa sắt có thể ném chết người. Tôi thấy đối với tôi mà nói, anh chính là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống. Tôi hoàn toàn không thể giải thích được, một người chị em của tôi nói rằng, người có tiền yêu nhanh mà chán cũng rất nhanh. À, tôi không có ý nói anh, tôi đang nói đến một hình tượng tổng thể. Tôi, mặc dù đầu óc tôi đang rất mơ hồ nhưng tôi biết mình muốn gì, tôi thích tình yêu kiểu mưa dầm thấm đất. Tôi và bạn trai cũ trước đó cũng vậy, mưa dầm thấm lâu, như thế rất.".
.
"Người lần trước gặp ở quảng trường có phải bạn trai cũ của em không?" Khang Tử Huyền đột nhiên ngắt lời, ngước đôi mắt sáng rực chăm chú nhìn tôi.
.
Tôi ngây ra, một lúc lâu sau mới nặng nề gật đầu, "Đúng, đúng là anh ấy. Chúng tôi chia tay nhau được nửa năm rồi.".
.
Tôi cúi xuống nghịch đôi đũa, buồn rầu nói, "Tôi vẫn còn chưa chuẩn bị xong. Chúng ta cứ là bạn nhé!".
.
Tôi dán mắt nhìn mặt bàn, một đôi tay lớn ôm lấy bàn tay tôi siết chặt. Tôi ngẩng đầu hoang mang nhìn anh ta.
.
Khang Tử Huyền nhìn tôi cười dịu dàng như không hề ngạc nhiên với ý kiến của tôi. Anh ta nói, "Anh xin lỗi, xem ra anh đã dồn ép em quá rồi, chúng ta sẽ từ từ vậy!".
.
Tôi không nói gì.
.
"Nếu như em thích mưa dầm thấm lâu thì anh sẽ từ từ, nhưng anh không đồng ý làm bạn của em, anh không làm nổi.".
.
"Cái gọi là người có tiền yêu nhanh mà chán cũng nhanh không thể trở thành lí do để em từ chối anh đâu. Chúng ta chỉ cần thời gian để tìm hiểu nhau thôi. Anh đợi em chuẩn bị tốt tinh thần để đón nhận tình yêu mới. Đợi bao lâu cũng không thành vấn đề, bởi vì." Khang Tử Huyền đột nhiên dừng lại, nhìn tôi với ánh mắt chân thành, "Bởi vì trong mắt anh, Phương Lượng Lượng là độc nhất vô nhị. Anh không giao cô ấy cho người khác đâu!".
.
Khi anh ta nói tới đó, những lời cắt đứt mối quan hệ tôi định nói lại bị nuốt ngược vào cổ họng. Trong lòng cuộn lên những trận sóng lớn, đột nhiên tôi không biết nên làm thế nào.
.
"Vì vậy em có thể nói cho anh biết lí do tại sao không?" Khang Tử Huyền hỏi tôi.
.
"Được. được thôi!" Tôi gãi gãi đầu, "Có lẽ tiếp xúc lâu rồi anh sẽ phát hiện ra tôi không giống như anh nói đâu. Dù sao, anh nói thế nào thì cứ như vậy đi!".
.
Ăn sáng qua loa xong, tôi quay về phòng chải kiểu tóc bím hai bên ngốc nghếch của cô nhóc Giản Mỹ Đạt rồi "xoay người biến thân" từ một phụ nữ trưởng thành lột xác làm cô học sinh ngây thơ.
.
Tối qua tôi đã gửi tin nhắn hẹn Giang Ly hôm nay đến thư viện tự học, nói một cách bớt văn hoa thì là làm bài tập về nhà. Cậu ta đã vui vẻ nhận lời.
.
Lúc tôi đeo ba lô hồng phấn ra cửa, Khang Tử Huyền đang ngồi bên bàn làm việc nháy mắt với tôi. Tôi mỉm cười rạng rỡ như một thiếu nữ xinh đẹp, nhoài người lên bàn nũng nịu hỏi, "Chú ơi, cháu có đáng yêu không?".
.
Anh ta không nhìn tôi, lạnh lùng nói, "Về sớm một chút! Nếu không cứ mười phút anh sẽ gọi điện cho em một lần!".
.
"Chú thật là nhỏ mọn!".
.
"Bạn gái ra ngoài hẹn hò với một cậu nam sinh 18 tuổi, mình lại không thể làm gì được. Nếu là em thì em sẽ nghĩ gì?".
.
"Này, tôi vẫn chưa phải là bạn gái của anh đâu đấy!".
.
Khang Tử Huyền ngước mắt khổ sở nhìn tôi, tâm trạng cao hứng của tôi bị vẻ mặt đáng thương ấy làm cho chán nản, đành ôm tâm sự đi ra khỏi nhà.
.
.
.
Tôi đi taxi tới thư viện thành phố. Nhảy xuống xe, từ xa tôi đã nhìn thấy bóng dáng dong dỏng cao của một cậu thanh niên tràn đầy sức sống mà ở tuổi tôi không có được. Khuôn mặt cậu ta đẹp một cách lạnh lùng, không cảm xúc, nhưng như vậy cũng đủ thu hút ánh mắt hâm mộ của mấy cô bé qua đường.
.
Buổi sáng vừa đối phó xong với một người đàn ông khó chơi, bây giờ lại xuất hiện thêm một người nữa. Tôi bị thiếu hụt tinh thần chiến đấu nhưng vẫn phải miễn cưỡng vẫy tay nhiệt tình.
.
"Giang Ly!" Tôi gọi cậu ta từ xa. Cậu ta nhìn sang, tôi vẫy vẫy tay. Khi đứng trước mặt cậu ta, tôi cố ý nói quá lên, "Ôi, Giang Ly, cậu đẹp trai thật, đẹp trai đến ngây người!".
.
Đúng là rất đẹp, một chiếc quần màu be kết hợp với áo thun trắng đơn giản cổ chữ V, rất hợp với làn da trắng. Bị cậu ta lườm cho một cái, trán tôi nóng bừng lên, trước mắt như có hoa đào bay loạn xạ.
.
Nhưng cũng may bà cô tôi đây trấn tĩnh được ngay, bởi vì sáng nay tôi đã gặp một người còn đẹp trai hơn.
.
Vẻ mặt lạnh lùng của Giang Ly hình như khó gần hơn bình thường, hệt như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Cậu ta nói ngắn gọn "vào thôi!" rồi bước đi nhanh như sao băng vụt qua vậy.
.
Tôi đành đuổi theo sau cậu ta nịnh bợ, cố gắng tìm chuyện gì đó để tạo mối quan hệ, "Giang Ly, tối qua cậu làm gì thế? Mình kể cho cậu nghe nhé, tối qua mình ngồi xem hết một bộ phim kinh dị tên là Lời nguyền. Eo ôi, đáng sợ lắm! Mình bị dọa đến phát khóc, sợ phát khóc thật đấy. Cậu nhìn mình đi, có phải mắt mình bị thâm rồi không? Mình bị con ma nữ ấy dọa đến mức cả đêm không ngủ được, mình đã nói với người nhà mình là cả đời này mình sẽ không xem phim kinh dị nữa.".
.
Tôi chịu đựng cảm giác buồn nôn để đóng giả làm một cô bé ngây thơ, cố gắng biểu hiện vẻ mặt sợ sệt đáng yêu, miêu tả sống động như thật. Giang Ly đang đi phía trước đột nhiên dừng lại rồi lạnh lùng quay người, đôi mắt nhỏ dài mất kiên nhẫn liếc nhìn tôi, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh nhạt, "Có thật là cậu rất sợ không?".
.
Tôi lặng lẽ gật đầu, hơi tò mò với phản ứng của cậu ta.
.
Cậu ta cười có chút xấu xa nói, "Tự nhiên mình không muốn làm bài tập nữa. Cậu đến đây với mình".
.
Cậu ta dẫn tôi đến phòng máy trên tầng 3.
.
Khi cậu ta bật máy thì tôi ngồi bên cạnh, khuôn mặt rạng rỡ, đợi đến khi cậu ta lấy từ trong kho ra bộ phim đã làm tôi sợ hãi thì khuôn mặt tươi cười của tôi hoàn toàn thay đổi. Tối qua tôi và Khang Tử Huyền xem Lời nguyền 2, còn bây giờ tôi và cậu ta đang xem Lời nguyền 3. Giang Ly nhìn tôi cười cười, kiểu cười xoa cằm giống như ma quỷ. Cậu ta nói, "Cậu nhắc tới làm mình tự nhiên muốn xem, bọn mình cùng xem nhé!".
.
"Mình, mình muốn đi nhà vệ sinh.".