Ngày hôm sau, khi Trần Bạch Mộng đến chỗ của Giản Thanh, lúc đấy cảm thấy rất bối rối.
Đêm qua khi cô cho rằng mình đã đạt đến cực hạn, Tô Ngưng Vũ đã dạy cô rằng cô còn lâu mới đạt được, giới hạn của con người rất đáng sợ và có thể không ngừng khai phá.
Buổi chiều đến khách sạn, đến tối cô mới đi, là Tô Ngưng Vũ đưa cô về, khi cô về đến nhà thì toàn thân đau nhức mềm nhũn, nhưng kỳ diệu thay, trên người cô không để lại dấu vết gì, những vết đỏ biến mất nhanh chóng, nhìn từ bên ngoài chắc chắn không ai có thể đoán được rằng cô bị một nữ nhân mà cô gặp lần đầu làm trong một khách sạn rất hẻo lánh suốt cả buổi chiều.
Khi đặt hàng lần này, cô đã thanh toán trực tiếp một lần và giải thích ý định của mình.
Yêu cầu này khó khăn nên giá cả cũng đắt hơn rất nhiều, may mắn tiền tiêu vặt của cô không ít, không cảm thấy quá đắt nên nhiều nhất chỉ mua vài túi.
“Hôm nay bọn họ lại gọi tôi.” Trần Bạch Mộng trên mặt tràn đầy kháng cự, “Tôi không muốn đi, bao lâu có thể giải quyết?”
“Hôm nay?” Giản Thanh do dự.
"Tôi có thể thêm tiền, có thể nhanh hơn không?" Trần Bạch Mộng khẩn trương nói.
Sau khi Giản Thanh hỏi cô một số câu hỏi về những chàng trai đó, muốn hỏi cô để biết thêm.
Cô ấy lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn cho nhiều người, chỉ định cụ thể số tiền trả thêm.
Rất nhanh đã có người đáp lại, sau khi nói xong một số chi tiết, Giản Thanh nhìn Trần Bách Mông cười nói: "Được."
Sau khi thêm tiền, Trần Bạch Mộng thở phào nhẹ nhõm, hài lòng rời khỏi phòng làm việc.
Có thể nói ngoại trừ Tô Ngưng Vũ, khi vào văn phòng có thể từ ngựa chết thành ngựa sống thì thật sự quá tốt.
Giản Thanh liên lạc người lão luyện, theo miêu tả của Trần Bạch Mộng, mấy người kia không dễ đối phó, đã như vậy cho họ trải nghiệm thật tốt.
Giản Thanh suy nghĩ một lúc, có ý xấu muốn tìm một số nam nhân mạnh mẽ cho họ.
Thành thật mà nói, cô luôn duy trì nguyên tắc hai bên đều tình nguyện, nhưng đôi khi cô sẽ phá vỡ nguyên tắc này, chẳng hạn như tình hình hiện tại, cô luôn ghét cay ghét đắng những người ép buộc người khác.
Nếu đã làm điều xấu trước, thì sẽ có người làm điều xấu với chính mình.
-
Lưu Thiên Hoa và hai anh em nhận được một bức ảnh từ Trần Bạch Mộng, cô gửi cho họ một bức ảnh đặc biệt quyến rũ, mời họ đến nhà kho phía sau trường học.
Thịnh Hoành Đạt nhìn thấy rất vui vẻ: "Nữ nhân này đã nghĩ thông?"
“Này, cô ta chủ động mời chúng ta, vậy hôm nay chúng ta làm nhé?” Ngải Ngọc Thạch thăm dò hỏi.
Họ bắt Trần Bạch Mộng đến nhà kho, Lưu Thiên Hoa chú ý, chỉ sờ cô.
Lúc đầu bọn họ không vui đâu, nhưng chơi một hai lần liền cảm thấy một loại kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ, rõ ràng có thể làm được nhưng lại không làm, loại kɧoáı ©ảʍ như cào xé tâm can khiến bọn họ không thể nào ngừng được.
Theo lời Lưu Thiên Hoa, đây chính là đang dạy dỗ Trần Bạch Mộng, để cô chủ động dâng hiến, cưỡиɠ ɧϊếp có ích lợi gì, cɧó ©áϊ mới phải chơi vậy.
Họ không quan tâm đến cɧó ©áϊ, bây giờ chỉ muốn hung hăng nhét dươиɠ ѵậŧ vào trong Trần Bạch Mộng, nhìn thấy hình ảnh thôi bọn họ đã cứng rồi, liền vội vàng đến nhà kho.
Dọc đường có không ít người chào hỏi, ba người này đều là thanh niên tuấn tú, có tiếng tăm, nhưng chỉ có bọn họ và Trần Bạch Mộng biết, bọn họ đều là bọn lưu manh.
Vừa đến kho hàng, bọn họ liền bị đánh ngất, trong cơn mê, bọn họ nhìn thấy người đánh gục mình là mấy tên trai tráng, sau đó tối sầm lại.
Sau đó, họ bị dội một gáo nước lạnh làm cho tỉnh, thân thể bị xích lại, đó là sợi dây họ vẫn thường dùng để trói Trần Bạch Mộng, nhưng không ngờ có ngày lại dùng nó với chính mình.
Trên người họ không một mảnh vải, nhìn vô cùng dâʍ ɭσạи, trước mặt là hai người nam nhân lực lưỡng, nhìn thì bình thường nhưng cơ bắp trên người cực kỳ cường tráng, đặc biệt cao lớn, chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, xuyên thấu có thể nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng của bọn họ vô cùng hùng vĩ.
Bọn họ vô cùng giận dữ.
"Các ngươi là ai? !"
"Buông tôi ra!"
“Bây giờ buông bọn tôi ra thì mọi chuyện vừa rồi không cần nhắc nữa.” Lưu Thiên Hoa vẫn bình tĩnh.
Hai tên kia không để ý tới bọn họ, một người đi tới Thịnh Hoành Đạt, một người đi tới Ngải Ngọc Thạch, Lưu Thiên Hoa sửng sốt.
Hắn liền không được để ý tới.
Hắn nhìn sang trái, núʍ ѵú nhỏ hồng hồng bị nam nhân mạnh mẽ nhéo, hắn xoa xoa hết lần này đến lần khác, khuôn mặt của nam thanh niên đầy xấu hổ và tức giận, hắn chửi rủa: “Chết tiệt, mày đừng để tao biết là ai, nếu không mày sẽ biết tay tao!"