Văn Phòng Tính Thích Thỏa Mãn

Chương 5: Liếm Huyệt̠ (H)

“Máy tính của tôi có chút vấn đề, thỉnh thoảng phát ra loại âm thanh này.” Giản Thanh vẫn cười, chẳng có lại nghiến răng nghiến lợi chút.

Bên dưới Thẩm Sương xé bỏ tất chân cô, bắp đùi cùng hạ thể lộ ra trước mặt Thẩm Sương.

Thẩm Sương đã sớm nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm.

Hắn khẽ mỉm cười, bàn tay đang vuốt ve đùi, liền hướng về phía âʍ ɦộ cô, đầu ngón tay chạm vào nơi ẩm ướt, qua lớp qυầи ɭóŧ ren ướt sũng mà chà lên xuống, mặt thường có thể thấy quần lọt càng ướt.

“Đẫ điền xong.” Là giọng nói của Trần Cương.

“Được.” Giản Thanh nói. “Nếu không có gì, ngài có thể về chờ thông báo của tôi.”

Đây là muốn đuổi khách, Thẩm Sương rất hài lòng, ngón tay xoa âʍ ɦộ vì vậy mà dùng sức hơn.

Giản Thanh không nhịn được mà rên nhẹ, hai tay chống lên bàn.

Trần Cương nhìn mặt cô ngày càng đỏ, cảm thấy có thể mình quá hùng tráng uy nghiêm, nên cho cô không nhịn được cảm mến, cho nên cũng không có vội đi, cũng lưu luyến mà không rời đi.

Giản Thanh nhìn hắn, mỉm cười, ý muốn hỏi sao hắn còn không đi?

Trần Cương đứng dậy, chống tay lên bàn, cúi người hướng về phía Giản Thanh, hắn có thể nhìn thấy rõ gương mặt đỏ ửng, làn da trắng nõn không tì vết, những giọt mồ hôi li ti chảy ra từ trán xuống chóp mũi cô, hắn thấy người cô nóng, hơn cứng lại.

Lúc này, Thẩm Sương vén qυầи ɭóŧ của Giản Thanh thấy âm môi béo mập mập hồng hào, âʍ đa͙σ không ngừng chảy nước, thấm ướt cả âʍ ɦộ giống như quả đào mọng nước để người ta ăn.

Thẩm Sương dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve âm môi của cô, nhìn âm môi mở ra rồi đóng lại, như muốn nói rằng, hãy nhanh lên vuốt ve kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nữa đi.

Đầu hắn đi đến âʍ ɦộ cô, bắt đầu lè lưỡi liếʍ láp âm môi, đầu lưỡi lướt qua âm đế.

“Đừng đi quá xa.” Giọng điệu Giản Thanh vẫn còn giữ được bình tĩnh.

Nhưng Trần Cương nghĩ rằng giọng nói cô vui vẻ, muốn còn từ chối, cho nên càng gần cô, ngửi thấy mùi hương sữa nhàn nhạt trên cơ thể cô.

Không phải mùi của mỹ phẩm, cùng không phải mùi của nước hoa, hắn nghĩ, đây chính là mùi thơm cơ thể đi.

Nữ nhân này thực sự tuyệt vời.

Mà đây thật sự là mùi của cô.

Thẩm Sương có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra ở nơi hắn không thể thấy, điều hắn muốn là khiến Giản Thanh phải khổ sở, hắn ác ý mà cố gắng dùng thêm lực, mυ'ŧ lấy âm đế, chỗ mẫn cảm của cô.

Quả nhiên, trước khi hắn mυ'ŧ, eo Giản Thanh không thể duỗi thẳng được, cả người mềm nhũn nằm trên bàn, mặt đỏ như trái cà chua.

Cô nhìn thấy du͙© vọиɠ trên mặt Trần Cương ngày càng sâu, cô hận không thể đem Thẩm Sương kéo lên đánh một trận, bằng lý trí còn sót lại của cô nói: “Trần tiên sinh, ngài muốn ra cửa một mình hay để cho trợ lý mời ngài ra ngoài?”

“Tôi cứng rồi.” Não của Trần Cương đã bị tϊиɧ ŧяùиɠ chiếm lấy, giờ phút này hắn chỉ muốn đè Giản Thanh, xé quần áo cô, đem cô đè lên bàn, rồi từ phía sau tiến vào, mà hung hăng làm cô, để cô phải dùng giọng nói ngọt ngào ấy mà cầu xin tha thứ.

Chỉ nghĩ thôi cũng khiến hắn càng cứng.

Giản Thanh biết hắn sẽ không quan tâm lời nói của mình, vì vậy kêu: “Tiểu Ngưng, vào tiễn Trần tiên sinh.”

Tiểu Ngưng chính là trợ lý của cô.

Tiểu Ngưng làm việc ở đây cùng được bốn năm cũng gặp nhiều người muốn khinh bạc Giản Thanh, thậm chí nhiều người còn muốn làm Giản Thanh dù cô đã từ chối.

Cô lập tức đẩy cửa vào, mời Trần Cương ra ngoài.

Tuy nhiên Trần Cương thấy cô da trắng, biểu tình điềm đạm đáng yêu, nhỏ nhắn thanh tú, nhất thời dâng lên một cô trìu mến, đi về phía cô, đưa tay nắm lấy vai cô, trực tiếp đè lên người cô mà yêu thương, lại bị cánh tay cô bắt được, dùng hết khí lực nắm chặt lấy bàn tay khiến nam nhân cảm thấy rất đau.

“Mời, mời đi ra ngoài cùng tôi.” Khí lực của Tiểu Ngưng tuy lớn, nhưng rất sợ phái nam, nói chuyện khó khăn.

“Được.” Trần Cương nghe thấy giọng nói của cô, lấy lại sự tự tin, cảm thấy mình có thể chinh phục cô, “Hiện tại phía dưới tôi rất cứng, cô dẫn tôi vào phòng vệ sinh được không?”

Tiểu Ngưng nhìn về phía Giản Thanh.

Khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng của cô, đôi mắt pha lê cùng giọt mồ hôi chảy từ trên trán.

Huống chi Trần Cương là một người trẻ tuổi đầy khí thế, cô lại là người sợ hãi tìиɧ ɖu͙©, cùng không nhịn được mà cả người cứng đờ.

Giản Thanh gục xuống bàn, cặρ √υ' khủng bị đè ép xuống, hướng tới Tiểu Ngưng mà gật đầu.