Đình Nam càng nghe những lời nói trong lúc say của Linh Lan càng thêm khó chịu, vậy mà lúc đầu anh tưởng cô không muốn sinh con là vì giữ dáng hoặc đơn giản là không muốn có vướng bận, nhưng anh lại sai lầm rồi, cô thật sự suy nghĩ cho đứa trẻ mới đưa ra lựa chọn này.1
Có lẽ cô rất muốn có một đứa cô chăng?
- Con của tôi… hu hu… con của tôi… đừng cướp con tôi đi mà…
Thấy Linh Lan lại mê sảng rồi liên tục kéo đai an toàn ra khỏi người, Đình Nam hít một hơi thật sâu rồi khởi động xe chạy về nhà.
Về đến nhà, anh bế cô lên phòng, bấy giờ cô đã khóc đến ngất lịm đi.
Đình Nam nhìn gương mặt đầy nước mắt của Linh Lan mà trái tim cảm thấy xao xuyến, ai nói tình cảm không thể xuất phát từ lòng thương hại, hiện tại anh đang rung động với cô đây.
Anh biết mình khốn nạn, anh vừa khao khát sự chăm sóc của cô gái trước mặt vừa không thể dứt được với bạn gái cũ, nhưng anh thật sự không kiềm chế được mà thích cô.
Đình Nam áp tay vào gò má của Linh Lan mà thủ thỉ:
- Hãy ở lại bên cạnh tôi, mặc dù tôi không thể cho em danh phận, nhưng tôi sẽ đối xử với em thật tốt, thậm chí nếu em muốn, tôi có thể cùng em sinh con, em đẹp như vậy, con của chúng ta sẽ rất xinh xắn.1
Đình Nam bắt đầu tưởng tưởng dáng vẻ của những đứa con cô sinh cho mình, nếu là con gái chắc chắn sẽ xinh đẹp đến mức vượt lẽ thường như cô, nếu là con trai… chắc sẽ giống anh lắm.1
Anh vô thức nở một nụ cười rồi âm thầm lắc đầu, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn mơ mộng không đâu.
Lúc này Linh Lan cảm thấy trong người rất nóng bức vì thế không ngừng kéo dây áo xuống để lộ ra bầu ngực tròn căng mịn, Đình Nam nhìn mà khẽ nuốt nước bọt.
Là quân tử thì sẽ không nhân lúc người ta say rượu mà làm bậy, nhưng tiếc quá, anh không phải quân tử.
Đình Nam dứt khoát kéo chiếc váy vướng víu ra khỏi người Linh Lan, đồng thời cũng trút bỏ quần áo trên người mình.
Anh không vội lâm trận ngay mà chậm rãi thưởng thức cơ thể nóng bỏng đến nghẹt thở của cô, thật không biết tại sao người đàn ông kia lại vứt bỏ người tình hoàn hảo này, có lẽ thời gian lâu dần đã cảm thấy chán rồi chăng?
Bàn tay to lớn của anh vuốt ve từ chiếc cổ thon dài rồi lần mò xuống cặp đồi chập chùng, cuối cùng dừng lại ở phần bụng dưới phẳng lì của cô.1
- Nơi này từng sinh con sao? Trông không giống gì cả, không có vết rạn, cũng không bị thâm đen, em thật sự đã mang thai chín tháng ư?
Đình Nam dán môi mình vào vành tai của Linh Lan mà hỏi, trong mê man cô khẽ lầm bầm:
- Không phải chín tháng, chỉ sáu tháng là đứa trẻ ra đời rồi…
Đình Nam kinh ngạc, hóa ra là sinh non, thảo nào anh không nhìn ra được cô đã từng có con.1
- Được rồi, ngoan, dạng chân ra để tôi nhìn nơi em đã sinh ra trẻ con nào.
Anh nhẹ nhàng tách hai chân của cô ra rồi nhìn chằm chằm vào nơi tư mật, cô bé của cô thật sự rất ngon miệng, màu sắc và hình dáng cực kỳ đẹp, anh chơi nhiều phụ nữ rồi nhưng chưa từng nhìn thấy thứ gì tinh xảo như vậy cả.1
Nhìn một hồi yết hầu của anh khẽ chuyển động, sau đó anh cúi đầu hôn lên vùng tam giác mịn màng của cô một cái, sau đó đầu lưỡi ướt đẫm nhẹ nhàng vẽ dọc theo mép thịt non nớt.
- Ư…
Vùng riêng tư bị đυ.ng chạm khiến Linh Lan không nhịn được mà ngâm nga, bụng dưới của cô bắt đầu co thắt, nước cũng chậm rãi chảy ra.
Đây là lần đầu tiên Đình Nam làm chuyện này cho một người phụ nữ, anh vốn nên ghê tởm nhưng không hiểu sao lại như bị bỏ bùa mà không ngừng liếʍ láp, nước của cô không hề hôi tanh mà ngược lại mang theo hương vị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến thằng nhỏ của anh căng cứng muốn nổ tung.1
- A… đau… đau mà…
Đột nhiên Đình Nam nhe răng cắn nhẹ lên cô bé của Linh Lan một cái khiến cô giật bắn người, cô đưa tay bụm chặt phía dưới nhăn nhó không cho anh chạm vào, nhìn hành động trẻ con này của cô, anh không khỏi bật cười.
- Ngoan, lấy tay ra, tôi vẫn chưa ăn đủ.
Giọng nói trầm ấm của anh như muốn thôi miên cô và cô đã thật sự rút tay lại.
- Đau lắm, đừng cắn…
- Được được, tôi không cắn.
Đình Nam lại úp mặt vào giữa hai chân Linh Lan, lần này đầu lưỡi của anh trực tiếp luồng vào bên trong, cơn kɧoáı ©ảʍ ập tới khiến cô liên tục ưỡn người lên cao đón nhân sự xâm phạm từ anh.
- Tôi vào đây.
Nhận thấy phía dưới đã đủ ẩm ướt, Đình Nam quỳ thẳng người rồi cầm thằng bé vỗ vỗ lên cửa mình của Linh lan, sau đó chậm rãi chèn vào bên trong.
- A…
- Hừm!
Cả hai khẽ rêи ɾỉ một tiếng đầy thỏa mãn, vách thịt ấm nóng bao bọc lấy thằng nhỏ khiến tâm trí của Đình Nam như bay lên chín tầng mây.
- Nhấp đi, khó chịu quá…
Linh Lan đã quá say để nhận thức những gì mình nói, vừa nghe vậy Đình Nam lập tức nâng chân của cô lên rồi thúc mạnh vào trong, anh nhấp rất nhanh và mạnh khiến cô chỉ biết há miệng thở dốc.
Nhìn đầu lưỡi đỏ hồng trong miệng cô, anh lập tức cúi xuống ngậm lấy, lưỡi của cả hai dây dưa quấn lấy nhau vô cùng nồng nàn, hơi thở của anh đã hoàn toàn ám lên người cô rồi.
- Linh Lan… ưm… có vẻ tôi thích em rồi, em phải chịu trách nhiệm.
Đình Nam như một đứa trẻ đói ăn liên tục khát cầu được bón cơm, Linh Lan cũng nhiệt mình xoay mông siết chặt cô bé để anh càng thêm sung sướиɠ.
- Á!!!
Không biết qua bao lâu, cơ thể của Linh Lan căng chặt, còn Đình Nam thì gia tăng tối đa tốc độ nhấp, sau một tiếng thét dài của cô, cả hai cũng xuất khí lên người đối phương.
Đình Nam nhìn cô gái bị mình hành hạ đến mức toàn thân đỏ ửng, đặc biệt là cặp đầu ti đã sưng tấy kia, thằng nhỏ lại bắt đầu cứng lên trong bụng của cô, anh bế cô lên đi vào phòng tắm, tại đây hai người lại bắt đầu trận chiến thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Sáng hôm sau.
- Đau đầu quá…
Linh Lan ôm đầu nhăn nhó, lúc này phát hiện phía dưới đau nhói cô lập tức bật dậy.
Chẳng lẽ đêm qua sau khi bị đám công tử kia chuốc say, cô đã bị chơi tập thể rồi?
Động tác của cô quá lớn khiến Đình Nam nằm bên cạnh tỉnh giấc, thấy cô ngồi thất thần, anh bèn hỏi:
- Em sao vậy?
Nói xong anh vòng tay qua ôm lấy eo của cô, đêm qua anh thật sự rất thỏa mãn.
- Anh… sao anh lại ở đây?
Linh Lan hoang mang nhìn Đình Nam, bấy giờ cô mới nhận ra bản thân đang ở biệt thự của anh, chẳng lẽ đêm qua không xảy ra chuyện đó?
Linh Lan lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn.
Mặc kệ có bị chơi tập thể hay không thì chuyện cấp bách trước mắt vẫn là uống thuốc tránh thai.
Đình Nam thấy Linh Lan vừa tỉnh đã lật đật đi uống thuốc thì trong lòng rất không vui, nhưng anh cũng thông cảm cho cô, dù sao thì nỗi đau mất con vẫn chưa nguôi ngoai mà.
Sau khi uống thuốc xong Linh Lan lại xuống nhà nấu bữa sáng cho Đình Nam, anh vội ngăn:
- Hôm nay tôi không đi làm, em đến đây ngủ với tôi thêm một lát đi.
Linh Lan vẫn bận rộn nấu nướng, cô đáp:
- Không được, hôm nay tôi phải đến công ty trình diện.
- Công ty? Em đã tìm được việc làm rồi sao?1
Cô không có bằng cấp công ty nào sẽ thuê cô đây?1