Lúc Sở Tiêu tan học còn đang mải suy nghĩ xem tối nay có thể được ăn bánh Coca mà cô vô cùng thương nhớ hay không.
"Mình về trước đây, hẹn mai gặp lại!"
Một bước biến thành ba bước chạy ra khỏi tòa nhà ba tầng, làn váy bay lượn trong không khí để lộ ra một cặp chân dài vừa trắng lại vừa non. Giày da đạp trên mặt đá cẩm thạch phát ra tiếng lộc cộc đều đặn, không hiểu sao lại lộ ra một chút vui sướиɠ thích ý.
Đêm nay ba ba cũng không về nhà, cho nên cô quyết định sẽ đi đường vòng! Cho dù suy nghĩ ba không trở về làm cho cô có chút buồn bã mất mát, nhưng mà nhìn thấy ngõ nhỏ tràn ngập không khí náo nhiệt dưới ánh chiều tà vẫn làm cho Sở Tiêu vui sướиɠ vô cùng. Cô bất giác đi chậm lại để cảm nhận bầu không khí tự do trong chốc lát.
Trần Chá đứng trên tầng hai, từ trong khe cửa ngắm nhìn cô gái nhỏ của hắn thật lâu. Hắn đương nhiên biết Sở Tiêu sẽ lặng lẽ trốn khỏi tài xế để đi vòng vào con đường xa hơn. Hắn càng biết con gái nhỏ của mình thích những thứ mang hơi hướng cổ điển lại yên bình. Tất cả mọi thói quen và quỹ đạo hoạt động của chú chim hoàng yến xinh đẹp này đều được hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. Quả thực đêm nay hắn sẽ không về nhà, nhưng lại không phải là vì công việc.
Bóng dáng thiếu nữ vừa xuất hiện ở đầu con hẻm nhỏ cũng là lúc người đàn ông hút xong điếu thuốc cuối cùng.
Cô gái nhỏ được hắn nuôi lớn rất tốt, mái tóc dài bồng bềnh mềm mại, đôi mắt hạnh to tròn xinh đẹp, làn da trắng nõn như đậu hũ. Vóc người cô thanh mảnh, chiều cao 1m65, vừa lúc phù hợp bị hắn ôm vào trong ngực. Hắn chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến cặρ √υ' tròn trịa trắng như tuyết lại mềm như bông, khẽ đỉnh hông một cái là có thể đâm tới cặp mông rất tròn lại cực kỳ căng mẩy của cô.
Hắn biết chim hoàng yến của hắn không hề mong manh yếu đuối như bề ngoài của cô thể hiện. Sở Tiêu là đội trưởng đội bóng rổ, mỗi khi cô lấy đà nhảy bật lên, cơ đùi xinh đẹp hoàn toàn hiển lộ ra sức sống mãnh liệt của thiếu nữ ở độ tuổi này mới có. Làn váy mềm mại tung bay trong gió, lắc lư tới độ khiến kẻ mang danh nghĩa "phụ huynh" như hắn cũng phải xao động nỗi lòng, đũng quần sưng to, trong đầu tất cả đều là những suy nghĩ biếи ŧɦái hạ lưu.
Nhoáng lên một cái, bóng dáng của cô gái nhỏ đã tới thật gần. Trần Chá nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết chuyển động lên xuống, đôi mắt tối sầm giống như dã lang trong đêm tối.
Hắn vươn cánh tay dài ra, bàn tay to lớn che kín miệng cô, trong nháy mắt đã kéo Sở Tiêu vào trong ngực mình, sau đó ấn cả người cô lên vách tường. Cơ thể cô gái bị khóa lại trong ngực hắn, Trần Chá vội vàng cúi đầu, vùi mặt vào một bên gáy trắng nõn tràn ngập mùi hương của thiếu nữ.
Đã mềm lại còn ngọt, khiến hắn muốn cô đến phát điên lên được.