Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 288: Đối chiến


Sau khi Diệp Viễn phi thân vào trong dòng sông kiếm đó, vào lúc này, mỗi một thanh kiếm trong sông kiếm dường như đã có sức sống.

Bắt đầu điên cuồng tấn công Diệp Viễn.

Từ phía trên, từ phía dưới, từ bên trái, từ bên phải, từ phía trước, từ phía sau, từ bất kỳ góc độ quỷ dị nào.

Có thanh kiếm cực kỳ chậm, lại có thanh kiếm vυ't nhanh như điện giật…

Tóm lại, mỗi một thanh kiếm đều tấn công kẻ địch Diệp Viễn bằng các cách khác nhau của mình.

Đối diện với sự tấn công của ít nhất hơn vạn thanh kiếm, nhưng lại không có thanh kiếm nào có thể động vào cơ thể của Diệp Viễn thực sự.

Bởi vì lúc này, tốc độ của Diệp Viễn cũng cực kỳ nhanh, sức mạnh tinh thần cũng tăng đến trạng thái nhạy cảm nhất.

Hai nắm đấm vung ra kèm theo tàn ảnh, không ngừng tấn công những thanh trường kiếm tấn công đến.

Sau khi không biết đã đánh bay bao nhiêu lần trường kiếm, cơ thể của Diệp Viễn tiến lên một bước về phía tàn kiếm ở giữa hai người.

Diệp Viễn biết rõ, muốn phá được kiếm trận này, thì phải phá được thanh tàn kiếm đó.

Nhưng sau một bước, lại gặp phải sự tấn công điên cuồng của những thanh trường kiếm đó.

Sau khi đánh bay không biết bao nhiêu lượt trường kiếm, Diệp Viễn lại tiến lên một bước.

Thấy Diệp Viễn lại liên tục tiến lên trong kiếm trận của mình, trong lòng Kiếm Vô Nhai vừa kích động, đồng thời cũng chấn hãi bởi thực lực của Diệp Viễn.

Sau đó, anh ta cũng lên dây cót mươi hai vạn phần tinh thần, bắt đầu chỉ huy tất cả trường kiếm.

Cảm nhận được càng lúc càng gần với thanh tàn kiếm đó, Diệp Viễn cũng càng cảm thấy lực tấn công của những thanh trường kiếm đó càng lợi hại hơn, càng lúc càng gây áp lực lớn với anh.

Nhưng cho dù như vậy, Diệp Viễn vẫn bước từng bước chậm rãi đi về phía tàn kiếm dựng đứng ở giữa hai người.

Tuy đi rất chậm, nhưng sẽ có lúc đi đến nơi.

Cuối cùng, không biết Diệp Viễn đã đánh lui bao nhiêu lượt trường kiếm, cuối cùng anh đã đến trước thanh kiếm gãy đó.

Lúc này, màn mưa kiếm ngập trời cũng lập tức biến mất sạch sẽ.

Diệp Viễn cũng nhìn thấy Kiếm Vô Nhai đứng ở một bên của tàn kiếm.

“Lợi hại, vậy mà cũng phá được kiếm trận của tôi!”

“Kiếm trận của anh không đơn giản, đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của tôi!”

Diệp Viễn nói xong thì không nói nữa, vừa nãy anh chỉ cách thanh tàn kiếm này hơn hai mươi bước, nhưng đi được hai mươi bước này lại vô cùng khó khăn, vô cùng nguy hiểm.

Hơn nữa đã lãng phí một nửa linh khí thiên địa của Diệp Viễn.

“Vậy thì, hãy tiếp một kiếm cuối cùng của tôi đi!”

Kiếm Vô Nhai nói một câu, cánh tay thon dài trắng tuyết nắm chặt thanh tàn kiếm trong tay.

Không hề màu mè, chỉ là một đường kiếm rất đơn giản cứ vung ra như vậy.

Vô cùng mạnh mẽ dứt khoát.

Một đường kiếm trông vô cùng đơn giản, nhưng lại như núi thái sơn đè xuống, gây áp lực cường mạnh chưa từng có cho Diệp Viễn.

“Đến hay lắm, thế thì cũng tiếp một quyền của tôi đi!”

Diệp Viễn cười lớn một tiếng, linh khí thiên địa trong đan điền điên cuồng vận hành, tất cả tập trung lại trên nắm đấm của anh.

“Keng!”

Thân kiếm kêu lên chém về phía Diệp Viễn.

“Vù!

Nắm đấm gào thét, tấn công về phía tàn kiếm.

“Phập!”

Một tiếng bức bối vang lên.

Một kiếm một quyền tấn công mạnh vào nhau.

Không có cảnh tượng hủy thiên diệt địa xuất hiện, khoảnh khắc hai bên đập vào nhau.

Sát khí trên thân kiếm và linh khí thiên địa trên nắm đấm hóa giải lẫn nhau, triệt tiêu lẫn nhau.

Liền sau đó, Diệp Viễn vẫn đứng tại chỗ, nhưng Kiếm Vô Nhai lại khẽ lùi lại phía sau một bước.

Cánh tay cầm trường kiếm hơi run lên, có chút máu tanh đỏ chảy ra.

“Tôi thua rồi!”

Cúi đầu nhìn máu tanh đỏ trên tay, Kiếm Vô Nhai bật cười, cười rất vui vẻ, cười tâm phục khẩu phục.

Diệp Viễn cũng không hề do dự khen ngợi nói.

“Anh là người đầu tiên khiến tôi phải dốc hết toàn lực!”

Kiếm Vô Nhai cũng không nói nhiều, cẩn thận thu lại tàn kiếm vào trong vỏ kiếm sau lưng.

Bóng người khẽ động liền biến mất tại chỗ.

Chỉ lúc sau, trên không trung biệt thự vang lên một giọng nói.

“Diệp Diệt Tiêu, tập đoàn sát thủ còn rất nhiều người muốn gϊếŧ anh và người bên cạnh anh, anh phải cẩn thận, đừng chết trong tay đám rác rưởi đó”.

“Không lâu nữa, tôi sẽ đến tìm anh!”

Diệp Viễn lại mỉm cười.

“Anh chàng này thật thú vị!”