Chỉ nghe thấy Á Bá quát lớn một tiếng, kình khí toàn thân sôi trào, lòng bàn tay lại ngưng kết ra một ngọn lửa màu vàng, ngọn lửa vàng này rất nhanh được huyễn hóa thành một thanh trường kiếm màu vàng.
Trường kiếm dài đón gió, chưa đến một giây lại biến thành một thanh cự kiếm màu vàng khoảng hơn năm mét, trên thân kiếm tản ra khí tức khủng khϊếp.
Lúc này, Á Bá chìa tay túm lấy thanh cự kiếm màu vàng.
Đột nhiên càn quét ra.
Kình khí vô hình áp chế xung quanh cơ thể ông ta trong nháy mắt bị một kiếm đánh tan.
Mà lúc này, Diệp Viễn cũng đã xông tới.
Quả đấm lớn như bao cát giống như đại bác bắn ra khỏi nòng, mang theo sức mạnh hủy diệt tất cả, đập về phía ngực Á Bá.
“Đi!”
Á Bá lạnh lùng quát một tiếng, nội khí toàn thân đột nhiên tăng vọt, cự kiếm trong tay tỏa ra kim quang đại thịnh, ngang nhiên bổ về phía quả đấm của Diệp Viễn.
Đối mặt với cự kiếm màu vàng bổ tới, Diệp Viễn vẫn không hề né tránh, tiến về phía trước.
“Tự tìm cái chết!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Á Bá khinh thường cười một tiếng.
Một kiếm này của ông ta chính là chiêu thức mạnh nhất lĩnh ngộ được sau khi thăng tiến Võ Vương, hơn nữa ông ta còn rót hơn phân nửa nội khí trong cơ thể vào nó.
Dù những cường giả siêu cấp nằm trong top năm bảng xếp hạng Hoa Hạ khi nhìn thấy một kiếm vô cùng thăng hoa của ông ta, bọn họ cũng không dám đón đỡ.
Người trước mặt này mặc dù luyện công phu mạnh đến nghịch thiên, nhưng đối mặt với một kiếm này.
Á Bá tự tin, đối phương dù không chết cũng sẽ mất đi một cánh tay.
“Ầm!”
Một tiếng vang thật lớn, quả đấm của Diệp Viễn và cự kiếm màu vàng kia hung hăng đập vào nhau.
Nhưng cánh tay của Diệp Viễn không bị cự kiếm màu vàng chém gãy như ông ta tưởng tượng.
Ngược lại, cự kiếm màu vàng sắc bén kia run rẩy kịch liệt, vỡ vụn từng tấc.
“Hừm, món đồ chơi của bọn trẻ con mà đòi ngăn cản được tôi!”
Diệp Viễn hừ lạnh, mang theo vẻ giễu cợt và khinh thường trên mặt.
“Sao có thể chứ?”
Á Bá ngơ ngác, một chiêu mạnh nhất của ông ta, thậm chí còn không ngăn cản được Diệp Viễn nổi một giây.
Lúc này, quả đấm của Diệp Viễn cũng không đình trệ, mang theo sức mạnh dời núi lấp biển, đánh về phía ngực Á Bá.
“Ầm!”
Một tiếng vang, quả đấm của Diệp Viễn hung hãn rơi trên ngực Á Bá.
Không có gì bất ngờ, cơ thể của Á Bá bị một quyền của Diệp Viễn đánh cho không thừa mảnh vụn nào.
Sau khi vừa giải quyết được Á Bá, điện thoại của Diệp Viễn đột nhiên lại vang lên.
Điện thoại vừa kết nối liền truyền đến giọng nói vô cùng lo lắng của Lâm Vỹ Phong.
“Cậu Diệp, xin cứu mạng, con trai tôi bị người ta đánh trọng thương, bây giờ vô cùng nguy cấp!”
“Ở đâu?”
“Nhà hàng Tinh Huy!”
“Tôi biết rồi, lập tức tới ngay!”
Mấy phút sau, Diệp Viễn đã xuất hiện ở nhà hàng Tinh Huy.
Vừa vào nhà hàng, phát hiện toàn bộ nhà hàng Tinh Huy đều trở nên lộn xộn.
Vô số nhân viên phục vụ và vệ sĩ nhà hàng đều bị ngã xuống đất rất thê thảm.
Lâm Vạn Phi còn thảm hại hơn, xương cốt toàn thân gần như gãy vụn, hơn nữa người cũng chỉ còn thừa hơi thở.
Nhìn thấy tình hình, Diệp Viễn lập tức nhét một viên đan dược trị thương vào trong miệng Lâm Vạn Phi, đồng thời cắm kim bạc lên người anh ta.
“Ai làm vậy?”
Diệp Viễn rất tò mò, nhà họ Lâm chính là gia tộc hàng đầu Giang Châu, vậy mà lại có người dám đập phá địa bàn của nhà họ Lâm.
Hơn nữa còn đánh Lâm Vạn Phi nặng như vậy.
Lâm Vĩ Phong vội vàng nói: “Là Ngọc Lâm Phong dẫn theo hai người từ thủ đô gây ra!’
Thật ra thì ông ta cũng vừa nhận được tin tức liền chạy tới, chỉ là khi ông ta đến, kẻ hành hung đã rời khỏi đây.
Bởi vì con trai Lâm Vạn Phi đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, ông ta không kịp đi tìm kẻ hành hung kia, mà gọi điện nhờ Diệp Viễn giúp đỡ trước.
“Người ở thủ đô?”
“Nhà họ Tiêu!”
Trong nháy mắt, Diệp Viễn liền nghĩ đến người ở thủ đô là ai, nhất định chính là người của nhà họ Tiêu.