Cửa mở ra keo kẹt, Trần Thọ đang hết sức chuyên chú để gọt táo, ý đồ muốn gọt thành một cái vỏ không đứt.
Triệu Vân Hổ bất ngờ nắm lấy tay cậu.
Trần Thọ hoảng sợ, chút nữa đã xước da, tức giận hỏi: “Triệu Vân Hổ cậu làm cái gì, tôi đang cầm dao đấy!” Vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt của Triệu Vân Hổ trừng lớn.
Miêu Miêu ngồi ở bên cạnh ngồi trên giường nhìn về phía cửa, vui vẻ vỗ bạch bạch lên chăn: “Anh trai Thọ Thọ!”
Trần Thọ đột nhiên quay đầu.
Vẫn là đầu tóc vàng kia, vẫn là gương mặt kiêu ngạo kia, Trần Thọ Đình vẫn luôn đứng ở cửa không nhúc nhích, đôi mắt anh ta không chút chớp mắt, trên mặt cũng không có biểu tình gì, tay vẫn còn duy trì tư thế đặt ở trên tay nắm cửa.
Trần Thọ Đình cùng Triệu Vân Hổ bốn mắt nhìn nhau, hoàn toàn yên tĩnh.
Trong lòng Trần Thọ chỉ có một câu: Mẹ kiếp.
Cách Trần Thọ cùng người kia nhìn giống như Ngưu Lang Chức Nữ nhìn nhau, Trần Thọ cảm giác trán mình “Đinh!” một tiếng sáng lên một bóng đèn thành dải ngân hà.
Miêu Miêu lại gọi một tiếng: “Anh trai!”
Trần Thọ Đình giống như pho tượng bừng tỉnh đột nhiên chuyển động, đôi mắt chậm rãi trừng lớn, miệng giật giật, tay vốn buông then cửa bị anh ta nắm chặt trong tay, phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Triệu Vân Hổ dời tầm mắt đi gọi: “Trần Thọ!”
Trần Thọ lập tức quay đầu, ngực Triệu Vân Hổ phập phồng, nhíu mày, giống như là chút không khỏe.
Trần Thọ cũng mặc kệ vị Bồ Tát kia, vội vàng bỏ dao xuống hỏi: “Làm sao vậy, đau chỗ nào?”
“Ngực ghê tởm.”
Trần Thọ Đình bất ngờ di chuyển, đi về phía giường của Miêu Miêu.
Miêu Miêu vui vẻ ôm lấy anh ta, giới thiệu với anh trai bạn mới của mình: “Anh trai, anh nhìn coi, đây là anh trai Vân Hổ, đây cũng là anh trai Thọ Thọ! Đây là anh trai Thọ Thọ của em.”
Nghe Miêu Miêu dùng ngữ điệu vô cùng sung sướиɠ vẫn luôn gọi anh trai, anh trai, nhìn biểu tình phức tạp cứng đờ của bọn họ, ai cũng không nói gì, Trần Thọ xấu hổ.
Cuối cùng Triệu Vân Hổ dùng hết sức nhẹ nhàng nói một câu: “Ừ.”
Trần Thọ Đình ngồi ở chỗ kia, ngang nhiên nghiêng mặt liếc nhìn Triệu Vân Hổ mộ cái, đầu tiên là an ủi Miêu Miêu: “Cảm ơn Miêu Miêu đã giới thiệu cho anh.”
Miêu Miêu còn lẩm bẩm chút gì đó.
Trần Thọ Đình hoàn toàn không nghe vào. Anh ta có chút không khống chế được tầm mắt của mình, vẫn luôn nhìn về thân thể bên cạnh.
Hình như đã gầy đi.
Còn đen hơn.
Tóc có phải có chút quá ngắn hay không.
Triệu Vân Hổ đột nhiên nâng mắt cùng anh ta nhìn nhau, Trần Thọ Đình không nhịn được nhìn chằm chằm vào cậu.
Triệu Vân Hổ nhanh chóng quay đầu, uể oải nói: “Tôi muốn ngủ.”
Trần Thọ nói: “Ngủ đi, tôi tìm một cái giường nhỏ chăm cậu, cả ngày mai đều không có tiết.”
Triệu Vân Hổ gật đầu, dưới sự trợ giúp của Trần Thọ nằm xuống đưa lưng về phía Trần Thọ Đình chặn đi ánh mắt nóng rực kia.
Triệu Vân Hổ nắm chặt tay.
Trần Thọ thấy Triệu Vân Hổ vẫn không nhúc nhích, Miêu Miêu cũng làm tư thế yên lặng làm cho tất cả đều yên tĩnh, sau đó ngoan ngoãn tự chui vào trong chăn nằm xuống, Trần Thọ giơ ngón tay cái lên cho Miêu Miêu.
Trần Thọ Đình nhìn vào mắt Trần Thọ, Trần Thọ chỉ chỉ ngoài cửa ý bảo anh ta đi ra ngoài.
Hai người đi ra lối đi nhỏ ở xa nói chuyện.
“Lần trước không phải nói không quen sao?” Bây giờ nhìn hăng say như vậy, Trần Thọ nói thầm trong lòng.
Trần Thọ Đình dựa vào tường, từ trong túi áo khoác rút ra điếu thuốc, không châm, ngậm trong miệng, vẻ mặt khó chịu nói: “Cậu không hiểu.”
Trần Thọ bị thái độ của anh ta chọc giận, có chút không nói lên lời: “Mặc kệ anh cùng Hổ Tử có quan hệ gì, đừng hại cậu ấy.”
Nghe được từ “Hổ Tử”, Trần Thọ Đình mày nhíu chặt, trong nháy mắt hiện lên du͙© vọиɠ mãnh liệt: “Cậu cùng cậu ấy có quan hệ gì?”
Trần Thọ còn chưa kịp nói gì, anh ta cắn điếu thuốc run run lên, giọng nói càng thêm trầm thấp không chút khách khí nói: “Đã làm chưa?
“Mẹ kiếp, anh có phải có bệnh không? Mẹ kiếp, tôi là O.” Lần trước còn gặp qua mình, lần này trực tiếp lựa chọn mất trí nhớ giới tính. Lần trước còn nói không biết Triệu Vân Hổ, lần này trực tiếp hỏi đã làm chưa. Trần Thọ hoài nghi người này như là trong người có bệnh.
Cho nên không cần gặp mặt, không cần gặp mặt, vĩnh viễn không cần gặp mặt. Như vậy sẽ không thất bại, sẽ không thương tổn. Không cần nghe được nhìn thấy hay biết bất kỳ cái gì về chuyện của cậu, không cần có chút ý nghĩ chiếm hữu.
Trần Thọ Đình cười một chút.