Sau Khi Phân Hóa Thành Omega Bị Nhóm Alpha Cưỡng Chế Ái

Chương 14.2: Gặp phải kẻ không có ý tốt thì phải chạy cho nhanh

Đôi mắt của Triệu Vân Hổ nhìn chằm chằm vào cậu, bàn tay đặt ở trên ghế của Trần Thọ, cũng chính là vị trí hai chân chạm không tới kia.

Trần Thọ: “︿▽︿?”

Triệu Vân Hổ dùng sức kéo một cái.

Trần Thọ ngồi ở ghế trên bị Triệu Vân Hổ kéo qua đó, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt đã rút ngắn lại, ghế dựa chống ghế dựa, đầu gối chống đầu gối.

Trần Thọ: “?”

Triệu Vân Hổ đặt tay ở trên đùi cậu, trong mắt là ngọn lửa hừng hực: “Có việc, việc lớn.”

Trần Thọ khẩn trương đến nỗi bắp thịt trên đùi cũng căng chặt, bị độ ấm từ lòng bàn tay của Triệu Vân Hổ hun đến mức trái tim cũng đập nhanh hẳn lên: “Gì cơ?”

“Tôi nói hiện tại tôi muốn cᏂị©Ꮒ cậu thì sao?”

Triệu Vân Hổ vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trần Thọ, hai tay vừa lần mò đến phía trên đùi của cậu, càng mò càng sâu.

Lông tóc toàn thân của Trần Thọ cũng sắp dựng đứng cả lên rồi, sợ tới mức giật bắn người đứng lên, đầu lập tức đập một cái thật mạnh vào giường của Triệu Vân Hổ, phát ra tiếng vang cực lớn, cậu kêu lên thảm thiết rồi ngồi trở lại, đôi tay nhanh chóng ôm đầu.

Tay của Triệu Vân Hổ so với tay của cậu còn nhanh hơn, tức muốn hộc máu mà kêu: “Duna, cậu nhảy loạn cái gì chứ?”

Trong đôi mắt của Trần Thọ ngập nước, hỏi ngược lại: “Cậu con mẹ nó ồn ào cái gì chứ?”

Triệu Vân Hổ nhanh chóng xoa cho cậu, nhẹ nhàng gỡ ra nhìn thử, chỉ một cái thế thôi, nặng thêm chút nữa là chảy máu mất rồi.

Triệu Vân Hổ dịch ghế dựa ra, lục tung đồ lên tìm thuốc đỏ cho cậu.

Trần Thọ hít khí, cố gắng để cho nước mắt không rơi xuống.

Triệu Vân Hổ cầm tăm bông một vừa thoa thuốc vừa nói thầm: “Tôi nợ tám kiếp mới gặp phải các người.”

Trần Thọ không nhịn được mà hỏi: “Các người?”

Triệu Vân Hổ trừng mắt nhìn cậu: “Cậu còn lắm miệng nữa tôi lại đâm thêm một cái bây giờ.”

Trần Thọ lập tức ngậm miệng, da đầu căng lên theo cơn đau, thuốc vừa bôi lên đã suýt xoa kêu đau.

Bôi một lát, Triệu Vân Hổ thổi thổi lên nơi bị trầy da của cậu, ném tăm bông đi, dường như không thèm để ý nói: “Vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi.”

Trần Thọ bởi vì đau đớn mà giọng nói cũng nhẹ đi: “Tôi biết, không phải là cậu có crush hay sao? Anh Ngụy bảo là cậu đặt ảnh người ta ở trong ví tiền.”

Triệu Vân Hổ bôi thuốc đỏ xong, ngồi trở lại chỗ ngồi, dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn Trần Thọ. Hai người lại chân dựa sát chân, Trần Thọ không được tự nhiên cử động một chút.

Triệu Vân Hổ cười một chút: “Ví tiền đã bị mất lâu rồi.” Nụ cười kia có chút chua xót, trong đó hàm chứa những thứ mà Trần Thọ không tài nào hiểu được.

Trần Thọ trừng mắt: “Vậy không tìm về nữa sao?” Hẳn là ảnh chụp này rất quan trọng chứ!

Triệu Vân Hổ nhìn cậu, nói: “Có một số người, nên quên đi rồi.” Sau khi cậu ta nói xong câu đó, tay đặt lên bàn, thân mình chậm rãi di chuyển gần đến bên Trần Thọ.

Trần Thọ bị cậu ta nhìn đến mức cảm thấy quái quái, thân thể cũng không dám lộn xộn, nửa người dưới cũng theo việc Triệu Vân Hổ tới gần mà lặng lẽ giẫm một cái.

“Kít…” Âm thanh ma sát nền nhà chói tai vang lên.

Hai người trong nháy mắt đã cách rất xa.

Sắc mặt của Triệu Vân Hổ trở nên nhăn nhó một chút, cậu ta đạp một phát lên chân ghế mà Trần Thọ đang ngồi, không thể chịu đựng được nói: “Đồ ngốc! Đi ra kia!”

Trần Thọ giống như là chạy trốn vậy, che lấy trái tim nhỏ bé đang run rẩy của mình, trốn sang một chiếc ghế khác.

Triệu Vân Hổ thu dọn thuốc đỏ, đưa lưng về phía cậu rồi nói: “Này, sau này phải cẩn thận một chút. Gặp được những kẻ không có ý tốt, phải chạy nhanh như thế.”

Trần Thọ cảm giác mình đột nhiên thấp hơn người ta một cái đầu, không còn khí thế mắng cậu ta nữa, ngại ngùng lên tiếng: “Hừm!”