Qua vài ngày sau, kỳ phát tình của Trần Thọ cứ như vậy trôi qua.
Đám người Tông Trạch Thịnh đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Trần Thọ.
Trần Thọ vẫn còn chưa nghĩ kĩ. Cậu gửi cho mỗi người một tin nhắn: “Để tôi suy nghĩ một thời gian đã”.
Sau đó cả ba người đều trở nên yên tĩnh.
Trần Thọ lại trở về với cuộc sống vườn trường.
Mỗi một học kì, ban tổ chức đều có rất nhiều việc, Trần Thọ làm phó ban, ở trên lại có một trưởng ban không đàng hoàng, mỗi tuần đều có những chuyện làm không xong.
Người trong nhà thỉnh thoảng sẽ quan tâm đến cậu một chút, nhưng Trần Thọ rất ít khi về nhà.
Cậu còn một người anh trai là Alpha nữa, hiện tại trong nhà đặt hết sự chú ý lên người con trai của anh.
Nói là phải nghĩ kỹ, thế nhưng dạo này Trần Thọ mỗi ngày đều bận đến mức trong mơ cũng toàn là báo cáo và bài luận, sau đó lại còn muốn tham gia cuộc thi của thành phố, vốn dĩ không có thời gian suy nghĩ những chuyện kia.
Trưởng ban đẩy cậu ra tham gia cuộc thi diễn thuyết, Trần Thọ vốn dĩ là một người biết ăn nói, cứ thế đánh thẳng vào cấp thành phố. Bên trong những hỗn loạn thường nhật, cậu phải bớt vài giờ chỉnh sửa luyện tập.
Ngụy Viễn Hoa mấy ngày nay cũng có động tĩnh, thường xuyên qua lại gần gũi với một A nữ trong khoa, cả ngày không ở trong phòng ngủ.
Đường Niệm cũng bởi vì kỳ thi giữa kì, ngây ngốc ở thư viện viết báo cáo và bài luận cuối kì.
Hôm nay rất hiếm khi mới có thể nhàn rỗi một chút, Trần Thọ ngủ một giấc đến tận bốn giờ chiều.
Cậu nhấn tắt đồng hồ báo thức, mơ mơ màng màng hỏi: “Có người ở đó không?”
Một lát sau, khi Trần Thọ cho rằng không có ai, lại đột nhiên nghe thấy giọng nói của Triệu Vân Hổ: “Có.”
Cậu xốc màn giường lên, nhìn thấy Triệu Vân Hổ đang đứng ở trước giường mình, bị dọa cho giật nảy mình.
Trần Thọ rụt rụt về đằng sau một chút, hỏi: “Làm gì vậy?”
Cậu bỗng nhiên chú ý tới đôi mắt hồng hồng của Triệu Vân Hổ, so với ngày thường thì trông yếu ớt hơn một chút.
Cậu thử thăm dò hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Giọng nói của Triệu Vân Hổ cùng chua chua: “Không có gì, đồng hồ báo thức của cậu quá vang.”
Cậu ta quay người ngồi về chỗ của bản thân.
Trần Thọ nằm ở trên giường nghĩ trước nghĩ sau một lúc, ruột gan cồn cào, vẫn quyết định xốc màn lên nói: “Này, Triệu Vân Hổ.”
Triệu Vân Hổ quay đầu lại nhìn cậu.
“Cậu đến kì phát tình sao?”
Triệu Vân Hổ nhẹ nhàng trả lời: “Không.”
“Cậu bị người ta mắng à?”
“Không phải.”
“Nhà cậu đã xảy ra chuyện hả?”
Triệu Vân Hổ không kiên nhẫn lên tiếng: “Không có. Cậu bị sao vậy?”
“Cậu có phải là có crush hay không?”
Triệu Vân Hổ cứng đờ, tầm mắt né tránh một chút, không lên tiếng trả lời.
Trần Thọ có cảm giác vô cùng kỳ quái, cậu nắm lấy lan can giường, nhìn chằm chằm vào xoáy tóc của Triệu Vân Hổ, ép hỏi: “Chắc chắn là có. Nói đi, cái người trong ví tiền của cậu là ai?”
Triệu Vân Hổ: “Chậc. Không ai cả.”
Giọng điệu những lời này của Triệu Vân Hổ cực kỳ khó chịu.
Trần Thọ biết bản thân mình không biết chừng mực hóng những chuyện này của người ta, bèn u ám thả màn xuống.
Chỉ là một lát sau, Triệu Vân Hổ nhẹ giọng nói một câu: “Không thích.”
Trần Thọ thiếu chút nữa cho rằng đó là ảo giác của mình.
Sau đó lại nghe thấy Triệu Vân Hổ nói: “Ghét chết.”
Trần Thọ click mở group chat của phòng muốn tám chuyện một chút, đột nhiên nhớ ra Triệu Vân Hổ cũng ở bên trong, bèn vội vàng quay xe.
Cậu do dự thật lâu, sau đó mới xuống giường, kéo ghế dựa ngồi ở bên cạnh Triệu Vân Hổ.
Triệu Vân Hổ đang viết bút ký, không có để ý đến cậu.
“Thật sự không có việc gì chứ?” Trần Thọ ngại ngại ngùng ngùng hỏi. Cãi nhau quá nhiều, trong lúc nhất thời cậu thực sự không biết phải nói chuyện đàng hoàng như thế nào.
Triệu Vân Hổ cuối cùng cũng thả bút xuống, quay đầu nhìn chằm chằm vào Trần Thọ.
Trần Thọ cố gắng bày ra một gương mặt rạng rỡ với nụ cười tươi rói nhằm tỏ vẻ chân thành xin lỗi sự tọc mạch quá đà lúc này của mình.