Muôn Hoa Trên Gấm

Chương 157: Minh lan buồn rầu


"Giang gia?” Minh Cẩm và Lục Trạm sửng sốt đưa mắt nhìn nhau, phát hiện trong mắt đối phương đều là vẻ khó hiểu.

Cho dù Giang Du biết Lục Trạm thay ca về nhà, cũng đâu đến mức không chờ nổi thêm một ngày? Nếu thật là chuyện gì cấp tốc, chẳng lẽ hắn không thể đích thân tới?

Hai người thắc mắc đi ra ngoài, nhận lấy phong thư mới phát hiện chữ viết mềm mại nắn nót trên phong bì, hiển nhiên không phải thư của chính Giang Du.

Minh Cẩm thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Lục Trạm: “Là thư của Minh Lan, phỏng chừng lại kể về hai cục cưng nhà nó.”

Lục Trạm gật gật đầu, nắm tay Minh Cẩm về phòng, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn.

Trước đó Minh Lan sinh cho Giang Du một cặp song sinh đều là con trai, khiến mọi người trong gia đình mừng hết lớn.

Phải công nhận, chuyện sinh con trai ở thời cổ đại chiếm một vị trí vô cùng quan trọng, tất cả phụ nữ đều coi đây là thành tựu vĩ đại nhất trong sự nghiệp làm vợ, không có gì hơn được.

Mặt mày Tề thị tức khắc rạng rỡ, hai đứa con gái nhà mình đều sinh một lần là được con trai, khiến bà cảm thấy vô cùng kiêu hãnh trong nhóm phu nhân.

Nghe nói, thậm chí có bao nhiêu người hỏi thăm Phó gia còn nữ nhi chưa xuất giá hay không, biết được chỉ có một nhi tử bèn nuối tiếc không thôi.

Giang gia vốn luôn khiêm tốn đã nhận được lời chúc mừng tứ phía vì sự ra đời của hai bé trai một lúc.

Ngay cả Giang phu nhân luôn giữ bộ mặt cứng ngắt rốt cuộc cười tươi như hoa, thái độ đối xử với Minh Lan tuy không thể nói thay đổi 180° nhưng ít nhất quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng được cải thiện tăng vọt.

Nghe nói sinh đôi là di truyền, sau khi Minh Cẩm biết tin Minh Lan sinh đôi, trong lòng cũng hơi nôn nao, nếu mình có hai bé gái xinh đẹp giống nhau như đúc thì tuyệt vời biết bao nhiêu.

Nếu không phải Đông Viên đang xảy chuyện thì Minh Cẩm đã sớm đến thăm em gái, hiện tại chỉ có thể trao đổi thư từ qua lại.

Dù sao Minh Lan vẫn còn nhỏ, trong khi ở cữ có một số quan niệm xung đột với mẹ chồng nhưng lại không dám nói gì, chỉ đành gởi thư cho Minh Cẩm phàn nàn, hơn nữa học hỏi thêm kinh nghiệm nuôi con nhỏ từ chị mình.

Minh Cẩm đương nhiên hồi âm xoa dịu em gái sắp bùng nổ, sau đó giải thích chi tiết cách mình nuôi nấng Lục Phi thế nào.

Từ khi ra đời, Lục Phi chỉ do một tay Minh Cẩm chăm sóc, niềm vui được làm mẹ khiến nàng rất thích kể cho người khác nghe về con mình, trong thư gởi Minh Lan liên tục kể Lục Phi bú khi nào, ngủ khi nào, lật người khi nào, có thể tự ngồi dậy khi nào.

Ôn lại quãng thời gian bên con là một điều thú vị, Minh Cẩm thường viết vài trang dày đặc gửi đi.

Từ khi Minh Lan có con, toàn bộ tâm trí đều trút hết cho hai đứa bé. Cô nàng thường xuyên phàn nàn với Minh Cẩm nha hoàn bà tử trong nhà quá nhiều, hai đứa bé đều có nhũ mẫu chuyên môn chăm sóc nên chính mình có quá ít thời gian để gần gũi với con. Vì thế hai đứa nhỏ không thích vây quanh mẹ như Lục Phi bám Minh Cẩm, mỗi lần cô nàng giơ tay bế con đều dẫn tới một trận khóc lớn, mãi đến khi được nhũ mẫu bế thì hai đứa nhỏ mới yên tĩnh lại.

Minh Cẩm không biết khuyên em mình thế nào về chuyện này, mỗi gia đình có một cách sống riêng. Trong gia tộc lớn, quản thúc con cái là trách nhiệm của mẫu thân, phần nhũ mẫu chỉ cần ôm ấp dỗ dành là được. Nếu hai vợ chồng muốn hưởng cuộc sống thoải mái an nhàn có kẻ hầu hạ, đương nhiên phải tiếp thu sự thật là con cái trong đại gia tộc không đủ gần gũi với mình.

Dĩ nhiên nàng không thể nói trắng ra như vậy với Minh Lan, chỉ đành khuyên em gái nên dành nhiều thời gian hơn cho hai đứa bé, chỉ ra gia đình giàu có không thể quản giáo con cái giống gia đình bình dân, vẫn nên tuân thủ quy củ Giang phu nhân định ra, không thể vì muốn gần gũi với con mà đắc tội mẹ chồng.

Bắt đầu từ tháng này, Minh Lan dần dần ít gởi thư, Minh Cẩm còn tưởng cô em đã nghĩ thông suốt nên không có thời gian viết thư cho mình, cũng mừng rỡ nhẹ nhàng.

Hôm nay thấy lại lá thư của Minh Lan lần nữa, Minh Cẩm sực nhớ đã có một khoảng thời gian không nhận được thư cô nàng.

Minh Cẩm mở thư đọc lướt qua, nhíu mày.

“Sao thế?” Lục Trạm vuốt vuốt giữa mày Minh Cẩm, cười hỏi.

“Em cứ tưởng hiện giờ Giang Du rất bận.” Minh Cẩm chớp nhoáng đọc xong lá thư, ngữ khí có chút cổ quái.

“Hắn thật rất bận mà.” Lục Trạm nhướng mày, “Có chuyện gì vậy?”

“Em khờ quá.” Minh Cẩm vỗ vỗ đầu mình, sao nàng cứ ngây thơ cho rằng Giang Du bận rộn chính sự thì không rảnh bận tâm những chuyện trăng hoa?

Trong thời điểm triều đình gió nổi mây phun mà vẫn không quên tư tình nam nữ mới là đặc tính của đàn ông xuyên qua, mà đúng ngay thời điểm khi tất cả đàn ông khác không rảnh quan tâm đến chuyện đàn bà con gái, hành động này mới càng dễ dàng được lòng các thiếu nữ cô đơn.

“Chậc.” Lục Trạm bất đắc dĩ nhìn sắc mặt Minh Cẩm cứ đổi tới đổi lui, nhịn không được giơ tay quơ quơ trước mắt nàng.

“Dạo này Giang Du hiếm khi về nhà.” Minh Cẩm thở dài, đưa thư Minh Lan cho Lục Trạm, “Minh Lan biết được bên ngoài hắn có hai cô tiểu thư, trong phòng còn có một nha hoàn hình như cũng có gì với hắn.”

Lục Trạm sờ sờ mũi, hắn thật không nghĩ tới là loại chuyện này, cũng không biết phải an ủi Minh Cẩm như thế nào.

Hắn và Giang Du là hai người thuộc tầng lớp khác nhau, một người là quan thiếu gia cao cao tại thượng, một người là bình dân bá tánh không thể bình thường hơn. Với cuộc sống bình dân hắn sẽ không nghĩ đến chuyện nạp thϊếp, nhưng với các thiếu gia thì trong phòng tuyệt đối không thiếu người, nếu thật không có ai thì không chừng còn bị tính kế, đây là lẽ thường, mỹ nhân sẽ cảm thấy có gì đó không đúng.

Thân là người cổ đại, Lục Trạm đương nhiên không phiền não về vụ nạp thϊếp như cánh phụ nữ, vì thế hắn cũng chả hiểu rốt cuộc Minh Cẩm hy vọng hắn nêu ý kiến gì? Ngặt nỗi nếu không tỏ ý kiến thì hình như cũng không được tốt.

Lục Trạm suy nghĩ nửa ngày, đằng hắng vài tiếng mới miễn cưỡng nhận xét: “Ba cô một lúc là hơi nhiều, nạp thϊếp cũng đâu cần gấp như thế!”

Minh Cẩm nhìn chàng ta một cách quái dị, xỉa ngón tay dùng sức chọc chọc vào một phần nào đó của bức thư: “Chàng đọc rõ chưa, không phải vấn đề nạp thϊếp. Hai cô gái kia đều là tiểu thư nhà quan, không có khả năng làm thϊếp cho người ta.”

Không những là tiểu thư nhà quan mà còn có gia thế không tệ, thuộc gia đình quý tộc có thể trợ giúp cho con đường thăng tiến của Giang Du.

Điểm này khiến Minh Lan bắt đầu khủng hoảng vì cô nàng hiểu được tính toán của Giang Du. Nếu có hai tiểu thư thân phận cao quý hơn mình, xuất thân có thể diện hơn mình gả vào, vậy mình phải tự xử thế nào?

Nếu là trước kia thì có lẽ Minh Lan sẽ không khủng hoảng như bây giờ, nhưng hiện tại cô nàng đã có con, hết thảy đều khác xưa.

Không sai, nếu cả đời Giang Du chỉ cần một thê tử, nếu địa vị chủ mẫu của Minh Lan tuyệt đối không dao động, vậy thì sẽ không có gì biến hóa.

Nhưng hai tiểu thư kia sao có thể đồng ý làm thϊếp?

Một khi các nàng vào cửa, lập tức sẽ uy hϊếp đến địa vị chủ mẫu của Minh Lan. Dù Minh Lan thật sự không ham muốn gì vụ quản lý sau cổng lớn, nhưng nếu nàng không có địa vị chủ mẫu, bọn nhỏ làm sao bây giờ?

Những cô nương kia đều còn trẻ và đang ở độ tuổi sung sức, vào cửa vài năm lại có con thì làm sao bây giờ?

Một khi làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ.

Lúc còn con gái thì ngây thơ hồn nhiên, sau khi làm mẹ sẽ lập tức trút bỏ lớp vỏ mềm mại, trở nên cứng cỏi và cường ngạnh.

Minh Lan bắt đầu suy xét về tương lai cho con cái của mình, sau khi chứng kiến sự tranh đấu của gia đình quyền quý, Minh Lan không còn ngây thơ cho rằng hết thảy không có gì biến hóa.

Hiển nhiên vụ mấy cô nương này là Giang Du tự nói cho vợ, hắn tưởng rằng Minh Lan vẫn là thiếu nữ hồn nhiên thiện chí năm xưa, lại quên lực công kích cường đại của mẫu thân hộ nghé. Thậm chí có một ngày khi nghĩ đến tương lai của con mình, Minh Lan có một loại xúc động muốn trực tiếp bóp chết Giang Du.

Lý trí nói cho Minh Lan biết, hiện tại nàng không thể nhúng tay, chỉ cần nói một câu bất mãn là lập tức phải cõng ô danh đố phụ, không chừng còn thành cái cớ để Giang Du cưới hai cô nương kia nhanh hơn.

Nhưng Minh Lan lại không thể thờ ơ, chỉ đành viết thư hỏi ý kiến Minh Cẩm, xem chị mình có biện pháp gì hay không.

“Đã là tiểu thư nhà quan, sao Minh Lan phải không vui?” Lục Trạm gãi đầu, không nghĩ ra, “Giang Du đâu thể mang mấy cô nương đó về nhà làm thϊếp, cùng lắm chỉ nhìn cho đỡ thèm. Hơn nữa qua một thời gian các cô nương đều phải xuất giá, vậy là cắt đứt niệm tưởng của hắn rồi.”

“Giang Du không tính buông bỏ.” Minh Cẩm bực bội, “Hắn đã bàn với Minh Lan muốn tranh thủ cưới bình thê.”

“Bình thê?” Lục Trạm nhíu mày, “Hắn suy nghĩ cái quỷ gì vậy?”

Thời đại này đâu hề nghiêm khắc bắt buộc chế độ một vợ một chồng. Dưới sự cho phép của Hoàng đế, các đại thần quyền cao chức trọng vẫn có thể cưới một hai bình thê, mà địa vị của các bình thê sẽ dựa vào thân phận của gia tộc và cáo mệnh được phong thưởng mà quyết định.

Minh Lan lo lắng nhất chính là điểm này. Nàng thích Giang Du nên có thể không để bụng mấy thứ danh phận hão huyền. Nhưng một khi là đương gia chủ mẫu, Minh Lan đâu thể không tính toán gì cho mấy đứa con của mình? Làm mẫu thân đều hy vọng cho con mình một tương lai tốt nhất, nhưng một khi hai cô nương kia vào cửa, thân phận của mấy mẹ con nàng sẽ bắt đầu trở nên khó xử.

“Ai biết.” Minh Cẩm lạnh lùng đáp, bực bội gấp lại bức thư trong tay.

Loại tình huống này không phải nàng chưa từng nghĩ tới, chỉ là không ngờ đến nhanh như vậy.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu không nhân cơ hội đang lập công xin xỏ Hoàng đế loại sự tình này, tương lai sao có thể mở miệng?

“Có phải Giang Du sợ biết quá nhiều bí ẩn nên bị người nghi kỵ?” Lục Trạm vò đầu bứt tóc thử đoán, “Hắn muốn dùng chuyện phong lưu che giấu bản thân, cho thấy lập trường? Rốt cuộc, người cầu loại sự tình này thường được coi là kẻ phú quý rảnh rỗi dưới mắt người khác.”

Hầu hết những người sử dụng loại chuyện này để xin ân huệ đều xuất thân từ những gia đình có điều kiện và địa vị cao, nhưng họ không muốn lo lắng quá nhiều về quốc sự, chỉ mong làm một nhà quý tộc nhàn rỗi.

Minh Cẩm nhìn Lục Trạm, nghĩ thầm, chàng thật đánh giá quá cao chỉ số thông minh của Giang Du, hắn căn bản là một thằng quỷ háo sắc.

Nhưng vụ làm một nhà quý tộc nhàn tản cũng chưa chắc không phải ý tưởng của Giang Du, hiển nhiên hắn không thuộc loại đàn ông quan tâm đến các vấn đề chính trị, hiện giờ vừa lúc có một cái cớ, lại có cơ hội, không nắm chắc mới là đồ ngốc.

“Trước kia hắn có nói qua, muốn về trường dạy học.” Minh Cẩm buồn rầu nhìn lá thư trong tay.

Hiện tại có hối hận về quyết định ban đầu thì đã quá muộn, chỉ có thể nghĩ cách giải quyết vấn đề một cách ổn thỏa.

Lục Trạm nhìn vẻ mặt buồn rầu lo lắng của Minh Cẩm, hồi lâu mới rặn ra một câu: “Nếu không, hay là tìm Hoài Uyên?”

“Tìm y làm gì?” Minh Cẩm kỳ quái nhìn Lục Trạm.