A Thuý nhìn ánh vàng lập loè và cái hơi thở “Mau sùng bái ta đi! Sùng bái ta đi!” tản ra từ khắp người con rồng Thanh Vinh. Nàng đảo con ngươi, cúi người phe phẩy cái đuôi ngắn ngủn, rồi ôm con thỏ đang nhàn nhã ăn cỏ vào lòng, hỏi bằng giọng sặc mùi sữa tươi: “Sao phải học săn ạ?”
Thanh Vinh ghen tỵ nhìn con thỏ, nhưng nghĩ đến việc nó chỉ là đồ dùng biểu diễn để tí muội muội vồ mồi, lòng lại thoải mái ra. Ấy thế mà sau đó, khi nghe thấy câu hỏi của muội muội, y lại ngẩn người, hồi tưởng câu trả lời tiêu chuẩn đã nằm lòng trong bí kíp, y đáp: “Săn để rèn luyện năng lực sinh tồn nơi hoang dã của bé cưng. Là kỹ năng cần thiết mà mỗi một bé rắn đều phải học tập.” Còn có thể thông qua việc bắt con mồi để gia tăng cảm giác thành tựu cho bé cưng, từ đó tạo nên sự tự tin cho bé, cũng giúp cho phụ huynh với bé thân mật hơn… Nhưng mà vế sau, y không nói cho muội muội biết.
Đợi lát nữa, muội muội vồ xong con thỏ đầu tiên, y nhất định phải giữ kĩ đống linh khí đó, chúng được miệng muội muội ngoạm chặt vào cơ mà! Thanh Vinh thầm nghĩ đẹp như thế.
“Sinh tồn nơi hoang dã là cái gì?” A Thuý chớp mắt mấy cái, nàng còn chưa học mấy từ này.
“Sinh tồn nơi hoang dã chính là…” Thanh Vinh cố gắng dùng những từ mà muội muội đã học để giải thích: “Chính là lúc ở ngoài không có cơm ăn, bé cưng có thể tự bắt thỏ ăn để không bị đói bụng đó.” Còn đặc biệt nhấn trọng âm vào chữ thỏ và giả vờ lơ đãng nhìn con thỏ ngu ngốc còn đang vênh mặt bá chiếm cái ôm của muội muội: “Chúng ta có thể bắt đầu chưa?”
“Nhưng mà tại sao ở bên ngoài muội không có cơm ăn?” A Thuý ngoẹo đầu, giả vờ ngốc nghếch: “Ca ca không chịu cho muội ăn cơm ư? Ca ca không cần muội nữa sao?”
“Cái này…” Thanh Vi há hốc mồm. Mặc dù hoàn toàn không hiểu vì sao chủ đề lại lệch lạc đến đây, nhưng tuyệt đối y không thể để bé cưng nghĩ như vậy! Y vội vàng hoá thành hình người ôm bé cưng vào lòng: “Sao mà thế được? Sao ca ca có thể không cần bé cưng được?”
“Vậy tại sao ca ca không chịu cho muội ăn cơm? Ca ca không cần muội còn gì!” A Thuý giật lông thỏ mềm mại, khiến nó “ré” lên một tiếng.
“Ca ca thích bé cưng nhất! Sao lại không cho bé cưng ăn cơm?” Thanh Vinh căng thẳng, nhẹ nhàng vuốt tóc muội muội, dỗ dành: “Bé cưng thích ăn gì, ca ca đều cho tất!”
Nghe vậy, A Thuý thả thỏ lên vai ca ca, quạu mặt doạ nó một chút. Con thỏ giật mình, quay mặt chạy xuống theo đường lưng Thanh Vinh. A Thuý nhìn một loạt động tác của nó, mang vẻ mặt ngơ ngác, hất cằm với ca ca: “Thật ạ? Vậy bây giờ muội thả thỏ đi, tối nay cũng có thể ăn thịt thỏ chứ?”
“Ừ, ừ, ừ, thả đi cũng có thịt thỏ ăn. Ca ca nướng thịt thỏ cho bé cưng ăn được không? Bảo nhà bếp làm món thịt thỏ kho mà bé cưng thích nhất nhé?” Nhìn nàng chu mỏ đáng yêu, Thanh Vinh không nhịn được thơm nàng một cái.
A Thuý cũng khen thưởng, đáp lại ca ca một nụ hôn, sau đó cười híp mắt, sử dụng một kích chí mạng: “Vậy tại sao muội phải học săn?”
“Ặc…” Thanh Vinh bị muội nguội xoay như chong chóng há hốc mồm, cứng lưỡi, ấp a ấp úng: “Bởi vì… bởi vì bé nào cũng phải học săn…”
“Nhưng mà muội chưa dùng tới mà!” A Thuý cọ má vào má y: “Muội có ca ca! Lúc nào cũng có cơm ăn, tại sao còn phải học săn chứ?”
Được muội muội hôn, lại được nàng nũng nịu như thế, Thanh Vinh chỉ cảm thấy muội muội nói gì cũng đúng: “Đúng, đúng, đúng, không học nữa. Chưa dùng tới thì học làm gì? Bé cưng thật thông minh!”
Cái đuôi trong lòng A Thuý xoáy đến mức sắp bay đến nơi, ca ca không biết gì cả, thế này thì thông minh nỗi gì? Đứa nhóc nào không muốn đi học chẳng chớp mắt nghĩ ra đủ loại lý do! Hơn nữa, nàng cũng không muốn cắn lông thỏ đâu!
…
Giờ học săn thế là bị dời đi, những gì A Thuý phải học chỉ còn lại văn học.
Đại khái là bởi ăn nhiều mà không chịu vận động nên nàng lớn rất nhanh. Chỉ vẻn vẹn ba tháng, hình người của nàng đã mang dáng vẻ của đứa bé hai ba tuổi bình thường, hình rắn cũng hơn hai thước.
Ngày ngày, nàng A Thuý vị thành niên đều đứng trước chiếc gương trong phòng ngắm nghía bộ quần áo được may theo yêu cầu của mình, chân mày nhíu chặt. Nàng xoay trái, xoay phải, thỉnh thoảng còn bóp phần thịt thừa bên hông.
Dù rằng mấy hôm nay, phần lớn là phát triển chiều dọc, chỉ phát triển chút xíu bề ngang, nhưng nàng vẫn tròn ra trông thấy. Trẻ con mũm mĩm thì đáng yêu, nhưng mà dựa vào tốc độ sinh trưởng này của nàng, chẳng mấy là sẽ trưởng thành thôi. Không được! Không thể tiếp tục như vậy được! A Thuý thầm lên kế hoạch giảm cân trong lòng.
Cách đó không xa, Thanh Vinh tựa trên tháp mềm kê bên cửa sổ, một tay chống đầu, mái tóc đen như mực xoã xuống theo cẳng tay, áo khoác đỏ vàng lỏng lẻo treo trên người, mang đậm sắc thái mỹ nhân lười biếng mới tỉnh ngủ.
Song sự thật là A Thuý vừa phát minh ra một cách đo chiều dài của mình mới – chính là xem xem có thể quấn quanh ca ca mấy vòng. Chỉ sau bốn năm lần đo, nàng phát hiện chiều dài lần này so với lần trước tăng thêm nửa vòng, thế là vội vàng đổi sang hình người soi gương, để xem mình đã cao thêm bao nhiêu, có mập ra hay không.
Ầy, lớn nhanh quá cũng phiền, nàng còn muốn làm thiếu nữ mấy năm nữa cơ.
Mà Thanh Vinh – con người bị A Thuý vứt bỏ một cách vô tình sau khi đã hết tác dụng, áo khoác buông lơi, tóc tai tán loạn, có cả cái vảy ngược vừa bị muội muội cố tình chà sát vẫn còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ chưa hoàn toàn xẹp xuống, dứt khoát ngả mình lên tháp mềm biếng nhác, nhìn muội muội tạo đủ loại dáng trước gương mà lòng thì nhũn đến cái mức không tưởng tượng nổi.
Có lúc, y gần như không dám tin cuộc sống mấy tháng qua là thật, đứa trẻ mập mạp, hoạt bát, đáng yêu này là trời cao ban cho y sao? Vào cái lúc y gần như buông bỏ toàn bộ hy vọng, tưởng rằng bản thân được định trước là cô độc cả đời thì đột nhiên một ánh sáng chiếu xuống bừng ló rạng đông.
Sau khi muội muội xuất hiện, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời y là có thể giống như lúc ban đầu, bảo bọc nàng trong lòng bàn tay một cách vững vàng nhất. Vào thời khắc vỏ trứng vỡ vụn, đem con rắn xanh biếc ấy đến bên y, y đã biết cả cuộc đời này, cho dù phải làm trái ý nguyện của nàng, y cũng sẽ không bao giờ, không bao giờ để nàng rời đi.
Lúc này, âm thanh của Linh Khuê đột nhiên truyền đến: “Quân thượng, Thượng thần Chiêm Bắc cầu kiến ạ.”
Nghe vậy, ánh mắt sâu xa của Thanh Vinh bỗng trở nên lạnh lẽo. A… Thật không ngờ, người phụ nữ kia còn quan tâm con trai mình hơn là y tưởng tượng. Nói chuyện cũng được, con trai ả dám ra tay với muội muội y, y sẽ khiến ả phải nếm thử mùi vị tuyệt vời khi mất đi đứa con trai của mình.
Song dù muốn chỉnh chính chủ, nhưng Thanh Vinh cũng không định bỏ qua cho Chiêm Bắc – kẻ đã tuỳ tiện nhét người vào Thiên Tứ Giới khi chưa có sự cho phép của y. Bình thường thì cũng chẳng sao, nhưng lần này đã tổn thương đến muội muội y, y không thể bỏ qua cho tên đầu sỏ này.
“Bảo bọn họ đợi ở sau tiền điện. Lập tức xoá toàn bộ dấu vết mà thằng nhãi kia để lại đi, rồi chuyển cả động Thối Tiên xuống dưới Vọng Tâm nhai.” Thanh Vinh giao việc, rồi thoáng suy tư: “Cứ ở đấy hai mươi năm đã.”
“Vâng.” Linh Khuê nhận lệnh.
Thanh Vinh đứng dậy khỏi tháp. Y đi tới, ôm lấy muội muội, chơi (ăn) đùa (đậu) nhiệt (hũ) tình (non) một lúc lâu, mới không thôi lo lắng nói: “Ca ca có việc phải đi một lát, bé cưng có thể chơi một mình ở đây được không?” Dào dạt tỏ ý nếu nàng không muốn thì sẽ không đi.
“Được ạ!” A Thuý phất tay một cái: “Ca cứ đi thoải mái.” Nàng uốn mông, chuẩn bị trượt ra khỏi vòng tay thiếu niên.
“… Ờ.” Thanh Vinh tỏ ra hụt hẫng, thuận thế buông nàng ra: “Vậy ca ca đi nhé? Bé cưng không được ra ngoài một mình, biết không?”
“Biết rồi, biết rồi!” Còn lải nhải nhiều hơn mẫu thân nàng nữa. Chẳng qua, mỗi lần nhớ tới mẫu thân kiếp trước, A Thuý thường hơi xót xa, độ dễ tha thứ cho việc cằn nhằn của Thanh Vinh cũng tăng lên mấy độ.
Thanh Vinh đi một bước quay đầu ba lần, mãi mới rời khỏi phòng. Trước khi đi vẫn không yên tâm, phải tăng thêm một tầng pháp thuật khoá và bảo vệ quanh tẩm điện, rồi mới chịu đi hẳn.
Tiền điện, có hai người đang đứng ngồi chờ đợi không yên. Cuối cùng nhìn thấy Thần quân Thanh Vinh đi vòng ra từ sau tấm bình phong, trên mặt cả hai đều lộ rõ vẻ vui mừng.
Chẳng qua hai người đều có hiểu biết. Họ thấy Thanh Vinh mang hình dáng thiếu niên, bèn lập tức buông đề kháng với cấm chế thế giới. Tu vi bị ép xuống nhanh chóng, ngoại hình cũng trẻ ra rất nhiều.
“Thần quân, ngài tới rồi! Lúc nãy đang tu luyện sao?” Chiêm Bắc hỏi trước, Chỉ Nhạc thì theo phía sau, chỉ cúi đầu không nói.
Chiêm Bắc vì có y thuật cao siêu nên mới được Thanh Vinh đang bận tâm việc muội muội mãi chưa lột xác coi trọng. Cũng bởi lý do này nên trước đây, mối quan hệ giữa hai người không tệ, thậm chí, Thanh Vinh còn cho hắn một miếng ngọc có thể tự do ra vào Thiên Tứ Giới. Nếu không, hắn cũng chẳng thể thuận lợi nhét người vào như vậy.
Bây giờ, Chiêm Bắc còn chưa biết thằng nhãi hắn cho vào gây ra đại hoạ, nếu không, dựa vào đẳng cấp khác biệt giữa hai người, hắn làm sao dám nói vậy với Thanh Vinh.
Thanh Vinh không nhìn hai kẻ đang sáp tới gần, mà chỉ ngồi xuống vị trí chủ điện, lạnh lùng nói: “Nhìn thấy bản quân, sao không hành lễ?”
Chiêm Bắc hơi ngạc nhiên. Sau khi hơi quen thân, Thanh Vinh không bắt hắn hành lễ nữa. Nghe lệnh thi lễ xong, hắn mới hơi đảo mắt, liếc thấy Chỉ Nhạc khom người, khẽ run dưới sức ép của Thần quân thì thầm tự cho là đã hiểu…
Trong một bữa tiệc thần diễn ra vào khoảng thời gian trăm nghìn năm về trước, vì chút xích mích với Thần quân Cửu U, Chỉ Nhạc vung tay, lật ngược ổ trứng trên bàn Thanh Vinh, khiến quả trứng bảo bối ấy suýt lăn xuống đất. May là Thanh Vinh chú ý sát sao nên không tạo thành thảm án gì.
Mặc dù Chiêm Bắc vẫn nghi ngờ quả trứng kia đã hoá đá, có rơi cũng chẳng vỡ được. Nhưng Thần quân coi trứng như mạng vậy, vì sự việc đó mà ghi hận một trăm nghìn năm… thì cũng không phải là không thể.
Vậy thì lần này khó chơi rồi đây…
**
Bên kia, Linh Khuê đem cậu bé mới khoẻ lại chưa được hai ngày đến Vọng Tâm nhai, nói cho nó biết đây là chỗ ở sau này của nó.
Nhìn cậu bé chỉ trầm mặc, Linh Khuê vốn không muốn quan tâm, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Tại sao lúc đó ngươi lại cầm dao đâm chủ nhân? Ngươi điên rồi à?”
Cậu bé vẫn yên lặng. Linh Khuê lắc đầu, đang định bỏ đi thì giọng nói bé đến độ sắp không nghe thấy vọng tới: “Ta tưởng… đấy là tập luyện.”
Ban đầu, Linh Khuê không kịp phản ứng, mãi sau mới nhớ ra, trước khi đưa cậu bé đi ra mắt quân thượng, hắn ta từng nói câu “Có lẽ quân thượng sẽ cho ngươi vài bài tập luyện” này.
Hoá ra đầu sỏ là mình à? Linh Khuê hít một hơi khí lạnh, nhìn cậu bé cúi gằm đầy mất mát, ừm…
Linh Khuê khó tin nhìn chằm chằm cậu bé, hỏi tiếp: “Vậy… tại sao khi chủ nhân đã biến về hình dạng trẻ con, ngươi vẫn đâm xuống?”
“Mẫu thân thường dạy ta là không thể mềm lòng nhẹ tay với bất cứ cái gì. Mọi thứ gây trở ngại trong việc ta có được sức mạnh đều phải… gϊếŧ!” Cậu bé lầm bầm trả lời bằng câu nói học thuộc lòng từ mẫu thân. Vẻ mặt nó hoảng hốt, như thể đang lạc vào ám ảnh trong thâm tâm mình.