*Tức phụ: con dâu
“Vâng, sư phụ!” Kim Tử thận trọng gật đầu.
Dạ Dao Quang nâng chưởng vận khí, đem Càn Dương đang nằm thẳng nâng ngồi dậy, nàng xoay người nhảy tới phía đối diện Càn Dương ngồi xuống.
Khí Ngũ hành quanh quẩn gian phòng, Tiểu Liên huyền phù giữa hai người.
Hai tai Dạ Dao Quang bấm niệm chú, theo thủ quyết của nàng mà biến hóa, chậu sen bắt đầu xoay tròn, từng luồng khói trắng hàn khí từ bên trong chậu tỏa ra, toàn bộ không gian xung quanh tức khắc trở nên băng hàn.
Hai đầu ngón tay chập lại, hàn khí màu trắng kia bị Dạ Dao Quang điều động, theo hướng chỉ ngón tay nàng thẳng tới đan điền Càn Dương, hàn khí tức khắc theo đầu ngón tay Dạ Dao Quang đâm vào trong da thịt Càn Dương, chui lên đan điền, sắc mặt Càn Dương bỗng nhiên biến đổi.
Dạ Dao Quang thậm chí có thể nghe được tiếng nước xì xèo dập lửa từ đan điền Càn Dương truyền đến.
Dạ Dao Quang lại vận khỉ, kéo thêm một cỗ hàn khí nhập vào thân thể Càn Dương, đem đan điền của hắn bao bọc lấy, thân mình Càn Dương tức khắc run rẩy, một nóng một lạnh làm đầu của hắn bắt đầu bốc khói, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo.
Bất quá thần thức của hắn bị mồi lửa Thiên Dương che lấp dần dần thức tỉnh, nghe tiếng hắn rêи ɾỉ, Dạ Dao Quang mở miệng: “Tiểu Dương, bảo vệ tốt tâm trí, kiên trì.”
Nói xong, lại một cỗ hàn khí tiến nhập trong thân thể Càn Dương, Càn Dương kêu lên một tiếng, nhưng rốt cuộc nghe được tiếng của Dạ Dao Quang, lại cắn răng chịu đựng.
Mồi lửa Thiên Dương bắt đầu phản kích, từng luồng sóng nhiệt bằng mắt thường có thể thấy đang dạo qua một vòng trong đan điền Càn Dương.
Dạ Dao Quang ánh mắt nhíu lại, chính là lúc này, nàng dùng Thái Ất thần châm nhanh tay chuẩn xác hướng tới ánh lửa kia cắm xuống, Càn Dương kêu lên thất thanh, một đoàn lửa bị Dạ Dao Quang dùng châm rút ra.
“Kim Tử, tiếp nhận!” Dạ Dao Quang nháy mắt vung tay, đem đoàn lửa bay vọt hướng tới Kim Tử.
Kim tử há mồm liền đem nuốt vào bung, đôi mắt vàng rực rỡ phảng phất như được ăn mỹ thực mà sáng ngời: “Ăn ngon ăn ngon, sư phụ, mau mau mau…”
Dạ Dao Quang làm như không nghe thấy, nàng một bên chuyên chú điều khiển hàn khí nhập cơ thể Càn Dương, bức cho mồi lửa Thiên Dương không thể không hiện thân, một bên cầm Thái Ất thần châm tùy thời mà động.
Mười lần làm có bảy lần đều đắc thủ, người Càn Dương cả người đầy mồ hôi, thân thể không tự chủ được bắt đầu run rẩy, phảng phất đã tới thời điểm không chịu nổi, Dạ Dao Quang dùng năm căn châm cùng lúc trát xuống.
Tiếng hét của Càn Dương như heo bị chọc tiết, Dạ Dao Quang đem toàn bộ mồi lửa cấp trụ, nàng từ từ chuyển động châm, ý đồ muốn lôi mồi lửa ra ngoài, nhưng Càn Dương cảm thấy giống như bị Dạ Dao Quang kéo máu thịt hắn ra, đau đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Sư….phụ……..” Giọng Càn Dương suy nhược tới mức khó nghe thấy, “Tha…… Tha mạng……”
“Ta nếu lúc này buông lỏng tay mới là lấy mạng ngươi!” Dạ Dao Quang nói xong liền đẩy Tiểu Liên đang huyền phù ra phía trước, dán lên da thịt Càn Dương.
Thanh âm xì xì vang lên, đại lượng khói trắng bay ra.
Gặp nóng nở ra, gặp lạnh co lại, Càn Dương cảm thấy hắn như dạo qua cái chết một lần, linh hồn nhỏ bé tới trước cửa điện Diêm Vương lại vòng lại cơ thể, tư vị này thật sự không thể miêu tả.
Chính vì lần này Dạ Dao Quang cực kỳ tàn nhẫn, mồi lửa Thiên Dương cùng Băng tinh linh châu vốn tương khắc, mồi lửa này tuy rằng đã khai linh trí, nhưng lúc trước bị vây công đã sớm bị thương nguyên khí, bằng không cũng sẽ không lựa chọn ẩn núp trong cơ thể Càn Dương.
Vừa rồi bị Dạ Dao Quang dùng phương thức nước ấm nấu ếch xanh, nguyên khí tiếp tục bị tiêu hao, đột nhiên bị Thủy Tinh linh châu vây lại, đυ.ng tới từng tầng da thịt, lập tức giống như mèo bị dẫm đuôi nhảy dựng lên.
Dạ Dao Quang tay nắm chậu hoa dán lên thịt Càn Dương mà đẩy, mồi lửa Thiên Dương nhanh chóng vì thế chạy lên trên.
Vừa thấy Càn Dương hé miệng, một đoàn lửa nhỏ như đậu phộng bay ra.
Mồi lửa Thiên Dương vừa ra ngoài, liền xông tới Kim Tử công kích.
Kim Tử muốn ngăn nó lại nhưng không kịp, mắt thấy mồi lửa Thiên Dương bay quanh phòng, đột nhiên một tầng u quang xẹt qua, nó lập tức chạm vào Dạ Minh Châu bay tới chính diện, trực tiếp bị Mị Lương làm cho bắn trở về.
Dạ Dao Quang cũng phản ứng nhanh, lập tức ôm chậu hoa sen bị đóng băng nhảy xuống, một tay bắt Mị Lượng lại đổ lên trên chậu hoa: “Để ta phong bế nó!”
Mị Lượng thuận theo tràn ra âm khí đem chậu hoa bao bọc, Dạ Dao Quang kéo chậu hoa lại gần, liền nhìn thấy ánh lửa nhỏ trong chậu không ngừng chuyển loạn.
Theo từng vòng chuyển động của nó, băng trong chậu hoa bắt đầu tan rã, cuối cùng khôi phục bộ dáng ban đầu, mà mồi lửa Thiên Dương bất hạnh đυ.ng phải Băng tinh linh châu, ánh sáng tức khắc bị dập tắt hơn phân nửa.
“Mau mau mau, buông ra!” Thấy vậy, Dạ Dao Quang chạy nhanh đẩy Mị Lượng ra xa, đem mồi lửa Thiên Dương không còn sức phản kháng vớt ra.
Một phen nhét vào trong miệng Càn Dương đang quấn chăn bông run bần bật, hiện tại trong thân thể hắn đều là hàn khí Băng tinh linh châu, môi mặt cũng lạnh tới tím ngắt, “Tiêu hóa nó đi!”
“Sư phụ, sư phụ, còn ta?” Kim Tử vẫn chưa ăn đủ, nhìn Dạ Dao Quang đem mồi lửa Thiên Dương toàn bộ cho Càn Dương, tức khắc miệng nghẹn lại.
“Sao, ở trong miệng hắn rồi, ngươi nếu không ngại, nhào tới cắn một ngụm.” Dạ Dao Quang chỉ vào Càn Dương nói.
Kim Tử:………
Dạ Dao Quang trợn trừng mắt nhìn Kim Tử tham ăn, liền từ trong chậu hoa lấy ra Băng tinh linh châu, nhanh chóng đem nó cho vào giới tử, tránh cho nó lại làm đóng băng nàng.
Tiểu liên lúc này cánh hoa toàn bộ xòe rộng, mấy viên hạt sen mới phiếm kim quang nháy mắt cũng bao trùm màu kim sắc rực rỡ, hai con cá âm dương tức khắc lớn gấp đôi, vờn nhau trong chậu hoa, đầu đuôi tương liên, cảm giác không gian hoạt động đã không đủ, chớp chớp đôi mắt ủy khuất nhìn Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang lập tức từ trong giới tử lấy ra một bể cá lớn, bể cá này là lấy được từ trong phần mộ Mị Lượng, cũng là một pháp khí, thuận tiện đem Tiểu Liên cùng cá âm dương thay đổi chỗ ở.
Tiểu Liên có tân gia lay động không ngừng, âm dương cá càng là vui vẻ bơi quanh.
“Sư phụ, ta khó chịu….” Lúc này, Càn Dương đã hấp thu toàn bộ mồi lửa Thiên Dương cuộn tròn trên gường, thanh âm lộ ra chút thống khổ.
“Mạch đại ca, huynh mau đến xem Tiểu Dương.” Dạ Dao Quang đẩy cửa ra, hô lớn với Mạch Khâm đang canh giữ ở ngoài.
Mạch Khâm nhanh chóng tiến vào, dò xét mạch thể Càn Dương, rồi sau đó nói với Dạ Dao Quang: “Dao Quang làm theo lời ta, muội dùng Thái Ất châm hành châm cho hắ.”
“Được.” Dạ Dao Quang nhanh chóng tiến lên.
“Thừa sơn, dương lăng tuyền, tam âm giao…..” Mạch Khâm báo ra mấy huyệt vị, Dạ Dao Quang chuẩn xác không hạ lầm châm, chờ tới thời điểm Dạ Dao Quang thu tay, Càn Dương đã bình phục, cơ thể chẳng qua nằm có chút vô lực, “Mạch đại ca, Tiểu Dương, hắn…..”
“Không cần lo lắng, tu vi hắn quá thấp, dương khí của mồi lửa Thiên Dương kỳ thật thân thể cũng không thẻ hấp thu toàn bộ, nhưng ngày sau cũng không gây hại cho hắn, nhưng nếu hắn có thể đem dương khí chuyển hóa thành công lực….” Mạch Khâm nói tới đâu dừng một chút mới cười nói, “Cưới vợ sớm chút, âm dương tự nhiên điều hòa.”.