Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1511: Kiếp Đào Hoa

“Phải, nhánh của Miêu tộc rất nhiều, nhưng đều lấy đại tộc vi tôn.” Chương Trí Khâu gật đầu, “Phàm là trưởng lão đại tộc phân phó, chúng ta đều sẽ tận tâm tận lực, đại tộc chính là căn nguyên của chúng ta.

Miêu tộc xưa nay nổi tiếng khắp thiên hạ, nhưng kỳ thật điều làm những người tu luyện đều sợ hãi chính là phương thức phát triển vu pháp.

Mà Miêu tộc giống như cách làm cung phụng mẫu trùng, chính là Tộc mẫu chưởng tộc.

Thịnh hội lớn nhất tại Miêu tộc không gì hơn tuyển chọn Thánh Nữ, Thánh Nữ ưu tú nhất chính là người kế tiếp Tộc mẫu.

Tộc Mẫu Miêu tộc chưa bao giờ là mẫu truyền nữ (mẹ truyền con), đời đời tương truyền đều thông qua tuyển chọn….”

Lời Chương Trí Khâu kết thúc, Dạ Dao Quang mới biết đã xảy ra sự tình gì, chuyện này cùng Thánh Nữ Miêu tộc có quan hệ.

Tộc mẫu Miêu tộc hiện tại tuổi đã cao, vu pháp tu luyện cũng tới bình cảnh, cần phải lùi ra sau, không quan tâm tới chuyện thế tục để chuyên tâm tu luyện.

Mấy năm trước sau khi qua đợt tuyển chọn, có ba vị Thánh Nữ trổ hết tài năng đều được nuôi dưỡng bên cạnh Tộc mẫu, trong đó tuổi nhỏ thứ hai Thánh Nữ Tang Cơ Hủ chẳng những thiên phú cao, tính cách cũng vô cùng dịu dàng, làm cho những người bên cạnh không khỏi yêu thích, tất nhiên cũng được Tộc mẫu vô cùng yêu quý.

Mà Tang Cơ Hủ vừa vặn xuất thân từ Tương Tây, cũng coi như niềm tự hào của Tương Tây.

Toàn bộ người Miêu tộc ở Tương Tây không ai là không biết nàng, từ nhỏ đã nổi danh, biết được nàng là người được đề cử kế nhiệm Tộc mẫu, Tương Tây cùng cả tộc đều láy làm điều kiêu ngạo.

Nhưng chính vì sự coi trọng của tất cả mọi người, cô nương được ký thác kỳ vọng cao, nàng lại vứt bỏ tiền đồ, đánh cắp chí bảo vu pháp của Miêu tộc, đả thương tộc nhân trấn thủ, lẩn trốn bên ngoài.

“Cha mẹ Tang cô nương cùng sư phụ ta tương giao cực sâu, chỉ có một ít người khác biết chuyện này.” Chương Trí Khâu có chút khó xử, nhưng do dự không lâu, hắn liền mở miệng nói, “Hiện tại Tang cô nương không biết đã đi nơi nào, đại tộc phát lệnh truy nã, mọi tộc nhân đều đang tìm nàng, nhưng vẫn chưa tìm được, trên người nàng có pháp bảo ẩn nấp tung tích cùng khí tức.

Phụ mẫu Tang cô nương biết được, nàng ba năm trước quen một nam tử thế tục, nghe nói thân phận hiển quý, vì không muốn bại lộ hành tung Tang cô nương kéo người tới đuổi gϊếŧ, phụ mẫu nàng vẫn đang do dự không nói.”

“Chương đạo trưởng nói ta nghe chuyện này, là hy vọng ta có thể nhúng tay?” Ôn Đình Trạm ngưng mi.

Nếu là thế tục lại có thân phận hiển quý, chỉ sợ là người tuyệt không bình thường.

“Hầu gia, đó là chi bảo trấn tộc của tộc ta, Tộc mẫu chắn chắn dốc toàn lực tìm về chi bảo, không tiếc hết thảy trả giá.” Chương Trí Khâu có chút cường điệu, “Tộc mẫu sẽ không bận tâm đối phương rốt cuộc có bao nhiêu hiển quý, nhưng có liên lụy tới nhiều người vô tội hay không, ta cũng vô pháp đoán trước.

Năm đó Thánh tộc bệ hạ cùng Thảm gia cô nương Dao tộc nháo đến ồn ào huyên náo, sau lại vì thế mà Dao tộc thảm thống đại giới.

Miêu tộc cùng Dao tộc xưa nay giao tình khá tốt, vì thế tộc chúng ta có thêm tộc quy, phàm là chi nữ Miêu tộc không thể thông hôn cùng vương tôn quý tộc hoàng gia.

Một khi phát hiện, tránh cho bi kịch lịch sử tái diễn, Miêu tộc dẫm vào vết xe đổ của Dao tộc, cùng vương hầu hoàng gia thế tục lén lút trao thân, chắc chắn luận tội phản bội tộc xử phạt.

Phụ mẫu Tang cô nương cầu tới sư phụ ta, ta cũng biết Hầu gia là người có năng lực, vì thế mới tìm Hầu gia giúp đỡ, chúng ta không thể can thiệp gây nhiễu loạn triều cương.”

“Các ngươi cần ta như thế nào?” Ôn Đình Trạm trầm tư sau một lát hỏi.

“Chỉ cần Hầu gia nếu có tin tức, có thể lén thông báo cho chúng ta một tiếng.” Chương Trí Khâu khẩn cầu nói, “Tuy rằng tạm thời không biết Tang cô nương vì sao đánh cắp pháp bảo, nhưng chỉ cần nàng đem pháp bảo hoàn hảo không tổn hao gì đưa về, tộc tất nhiên sẽ khoan thư.

Còn nếu nàng thật sự gả vào nhà vương hầu…..

chúng ta cũng sẽ có biện pháp bảo vệ một mạng cho nàng ấy.”

“Ta sẽ làm hết sức.” Ôn Đình Trạm không có cách nào mặc kệ chuyện này.

Thế cục triều đình hắn cần nắm trong tay, đã liên lụy tới Vu sư thế ngoại là Miêu tộc, khi bộc phát chiến loạn, đối với cách cục của triều đình cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Hắn cũng không muốn chuyện này cuối cùng phải nhờ tới Dạ Dao Quang.

“Đa tạ hầu gia, đa tạ hầu gia!” Chương Trí Khâu liên tục cảm tạ, hắn thật sự là có chút ngượng ngùng.

Ngay từ khi bắt đầu, là hắn mang cho phu thê Ôn Đình Trạm phiền toái, hiện giờ lại phải tới thỉnh cầu bọn họ.

“Chương đạo trưởng khách khí, Chương đạo trưởng có thể nói thêm cho ta một ít thông tin về việc Tang cô nương kết thân với quyền quý, cũng để ta dễ bề xuống tay đi tra.” Ôn Đình Trạm cười nói.

“Kỳ thật ta biết được cũng không nhiều, ta chỉ biết bọn họ ước chừng ba năm trước đây có quen biết ở Lan huyện, Tang cô nương đã cứu tánh mạng đối phương.” Chương Trí Khâu xin lỗi nói, trên thực tế phụ mẫu Tang cô nương cũng chỉ biết tới đây.

Nhưng manh mối Chương Trí Khâu tự cho không có bao nhiêu thông tin thì ánh mắt Dạ Dao Quang lại lập tức biến đổi, ở trước mặt Chương Trí Khâu che giấu, chờ tới khi tiễn Chương Trí Khâu đi rồi, lúc sau nàng mới nói với Ôn Đình Trạm: “Không nghĩ tới thế nhưng là hắn.”

Ba năm trước đây, Lan huyện, vương tôn quý tộc, nữ cứu nam!

Tin tức này không cần phải nghĩ nhiều, ngoại trừ Minh Nặc còn có thể là ai? Lúc trước sự tình Mẫn Chiêu bại lộ, bệ hại phái Minh Nặc dẫn người đi mang về số tiền bạc bị trộm, sau Minh Nặc bị hãm hại mất tích không rõ, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đuổi theo một đường tra chân tướng, cuối cùng biết được Minh Nặc được Miêu nữ cứu.

Lúc ấy trên mặt Minh Nặc liền có đào hoa kiếp, Dạ Dao Quang còn cố ý nhắc nhở hắn phải tránh đi.

“Có một số việc, tránh được nhất thời, không thể tránh cả đời.

Ba năm sau vòng đi vòng lại, tai kiếp này vẫn ứng nghiệm với phương thức khác.” Dạ Dao Quang không khỏi than nhẹ, “Nói vậy ba năm này, Minh Nặc cùng Tang Cơ Hủ ở giữa đã xảy ra rất nhiều chuyện xưa không muốn người khác biết.”

Ông trời chính là như vậy, rõ ràng biết có những người ở bên nhau sẽ mang lại đau xót vô tận cho nhau, thậm chí cho cả thân tộc.

Nó lại luôn không biết mệt mỏi làm cho họ lại lần nữa tương ngộ, thẳng đến khi đánh gục lý trí của bọn họ, đứng ngoài cười nhìn bọn họ đắm chìm bên trong tình ái của phàm phu tục tử.

“Minh Nặc hiện tại đã không còn là Minh Nặc mười năm trước.” Ôn Đình Trạm trầm mắt.

Mười năm trước, Minh Nặc bị cha thân sinh ghét bỏ, bị mẹ kế bức cho không thở nổi, nếu không gặp gỡ Dạ Dao Quang, sớm đã trở thành vương tôn nghèo túng đi đời nhà ma.

Mười năm sau tới hôm nay, Minh Nặc đã trở thành Minh vương nắm giữ quyền lớn, trở thành người cầm quyền Minh Vương phủ.

Minh Nặc nguyện trung thành với bệ hạ, không cùng bất luận thế lực trung lập nào bắt tay lập phái.

“Chuyện này, chàng trực tiếp đi hỏi hắn đi.” Dạ Dao Quang cảm thấy tốt nhất như vậy.

Bọn họ cùng Minh Nặc giao tình kỳ thực không sâu, lần Dạ Dao Quang gặp kia hắn như nguyệt thần nam tử, thật sự độc lai cô vãng như ánh trăng cô quạnh.

Sự thanh lãnh toát ra từ người hắn khiến không ai muốn tới gần, nhưng thật ra với miêu tả Tang Cơ Hủ từ miệng Chương Trí Khâu thì lại bổ sung vừa vặn cho nhau.

“Chuyện này, Dao Dao không cần phiền nhiễu.

Minh Vương phủ chọn trung lập, hắn có ở hay không ở đều không ảnh hưởng tới ta và nàng.” Ôn Đình Trạm lạnh lùng nói ra, “Niệm vào tình cảm xưa, ta sẽ viết một phong thư cho hắn, nghe xem hắn đưa ra lựa chọn thế nào.”.