Dạ Dao Quang tâm tư vừa động, lại không lựa chọn nhiều lời.
Mà Diệu Tinh cũng phảng phất nhận thấy mình có chút bừa bãi quá mức, đã nói quá nhiều, cũng bảo trì trầm mặc.
Thủy thần trọc khí bị hút một lượng lớn, từng luồng dũng mãnh tiến vào chân nguyên Dạ Dao Quang, làm Dạ Dao Quang có chút khó chịu, nhưng rốt cuộc cũng không lưu lại bao lâu, liền toàn bộ bị Diệu Tinh hút lấy.
Hút đến tận cùng, từng sợi chọc khí bên trong làm hỗn loạn khí chân nguyên, Dạ Dao Quang tức khắc cảm giác được đó là khí chân nguyên của nàng, tất nhiên là thủy thần trọc khí cắn nuốt lúc sau còn chưa kịp tiêu hóa đã bị Diệu Tinh đuổi theo.
“Đồ của ngươi để lại cho ngươi!” Diệu Tinh đem trọc khí bên trong chân nguyên lưu lại chân nguyên chi cảnh của Dạ Dao Quang.
Cũng không phải hắn hào phóng, mà hắn hiện tại hấp thu chính là trọc khí, nếu tham lam không tiêu hóa ngay, rất dễ dàng bị phản lại, đến lúc đó xui xẻo chính là hắn.
Hơn nữa, đoàn thủy thần trọc khí này chỉ cần hắn dung hợp hết, cũng đủ để hắn tu luyện đến Ma Hoàng, khí chân nguyên của Dạ Dao Quang căn bản làm hắn nhìn thấy chướng mắt, thuận nước đẩy thuyền, tội gì mà không làm?
“Hắn đang làm gì thế?” Mạch Khâm cùng Ôn Đình Trạm lúc này đuổi tới nơi, dừng lại phía sau Dạ Dao Quang một khoảng cách, nhìn nàng mở ra hai tay, tựa hồ đang hấp thu cái gì, Ôn Đình Trạm liền hỏi.
“Diệu Tinh đang cắn nuốt thủy thần trọc khí.” Mạch Khâm vừa nhìn đã minh bạch.
Ôn Đình Trạm trầm mắt nhìn không nói nữa, tay hắn có ấn thề của Diệu Tinh bất giác nắm chặt.
Lúc mọi người biểu tình căng thẳng, thủy thần trọc khí làm Dạ Dao Quang sợ hãi lại cứ như vậy bị Diệu Tinh cắn nuốt toàn bộ, mà toàn bộ quá trình này Dạ Dao Quang phảng phất không cảm giác được thủy thần trọc khí có nửa điểm phản kháng.
Nếu không có Diệu Tinh mượn dùng nguyên thần Dạ Dao Quang, nàng không tự mình trải qua, tận mắt chứng kiến thì thực sự không thể tin nổi.
“Doãn Hòa, Đơn Cửu Từ.” Thủy thần trọc khí dần tiêu vong, thân thể Đơn Cửu Từ bị nó vây cũng dần lộ ra, cơ hồ đồng thời lúc Diệu Tinh đem tia trọc khí cuối cùng nuốt xong, Mạch Khâm liền mang theo Ôn Đình Trạm nhảy lên, đem thân thể Đơn Cửu Từ nạp vào trong vòng khí hộ thể.
Ôn Đình Trạm lập tức bắt mạch cho Đơn Cửu Từ, tức khắc tâm rơi lộp bộp.
Nhìn thấy phản ứng Ôn Đình Trạm, Mạch Khâm cũng dùng khí Ngũ hành đi vòng một vòng trên người Đơn Cửu Từ: “Kỳ quái.”
“Làm sao vậy, Mạch đại ca?” Ôn Đình Trạm bắt mạch thấy Đơn Cửu Từ đã là người chết.
“Khí mạch hắn còn một tia động, hẳn là hắn mới chết không đến nửa canh giờ.
Hơn nữa thân thể hắn thế nhưng hoàn hảo không tổn hao gì.” Mạch Khâm đem chỗ kỳ dị nói ra, “Tình hình hắn như vậy, không giống tự nhiên mà chết, ngược lại cực kỳ giống không lâu trước đó đang sống sờ sờ bị kéo thần hồn.”
Theo lý mà nói, thủy thần trọc khí không có khả năng kéo thần hồn ra.
Nó giữ lại Đơn Cửu Từ lâu như vậy, còn không phải đợi đến lúc đại thành, trực tiếp cắn nuốt thần hồn Đơn Cửu Từ, chiếm giữ thân hình hắn hay sao?
“Mạch đại ca, bảo vệ khí mạch của hắn.” Lúc này Dạ Dao Quang đã có được một phần chủ động, đối với Mạch Khâm nói, “Thần hồn hắn ở chỗ muội, nguyên bản muội tính toán rút thần hồn hắn đi trước.” Nói xong liền quay qua chân nguyên chi cảnh Diệu Tinh, “Thứ ngươi muốn cũng đã vào ta, hiện tại cút khỏi chân nguyên ta đi.”
Lập tức, giữa mày Dạ Dao Quang lại vỡ ra tia chớp sáng nhỏ, Diệu Tinh cũng chướng mắt chân nguyên một nữ nhân, tất nhiên cũng thực sảng khoái tràn ra ngoài.
Đoàn huyết sắc ngưng tụ trong hồ, hắn nháy mắt hóa thành hình người: “Nếu sự tình nơi đây đã xong, ta liền đi trước một bước, sau này còn gặp lại ba vị.”
Giọng nói còn chưa tán, Diệu Tinh đã biến mất vô ảnh vô tung, bên trong hồ nước còn tản ra một chút khí huyết tinh.
Nơi này không thích hợp lưu lại lâu, ba người Dạ Dao Quang mang theo thân thể Đơn Cửu Từ cùng thần hồn tách ra, nhanh chóng rời khỏi Tây Hồ, lúc bay vọt ra đã thấy Càn Đoái đang đợi ở bên trên.
“Các ngươi còn sống?” Càn Đoái vừa mở miệng đã như rất lâu chưa bị ăn đòn.
“Ngươi còn chưa có chết, chúng ta đám vãn bối tuổi trẻ đồng lứa vãn bối nào dám giành trước.” Dạ Dao Quang không khách khí bồi đáp.
“Ai nha nha, bản tôn đã trở lại đấy à.” Vừa nghe ngữ khí này liền biết là Dạ Dao Quang, Càn Đoái cũng liền vẫy vẫy tay, “Xem ra chuyện của các ngươi cũng xong rồi, một khi đã như vậy, ta đi tìm cô nương của ta.
Sư phụ hài nhi của ta, ngày sau đừng việc gì cũng tìm ta.”
Nói xong, còn không đợi Dạ Dao Quang mỉa mai lại, Càn Đoái vung tay áo xướng tuồng, tựa như một con quỷ phiêu đi.
Dạ Dao Quang mắt trợn trắng, liền cùng Mạch Khâm, còn có Ôn Đình Trạm, nhanh chóng mang theo Đơn Cửu Từ trở về nhà.
Nguyên thần Dạ Dao Quang trở lại thân hình, cũng không kịp nghỉ ngơi, cũng may chân nguyên bị tổn thất của nàng tìm được về hơn phân nửa, cũng không cảm giác quá mỏi mệt, nàng trực tiếp làm một trản đèn bản mệnh cho Đơn Cửu Từ.
Khí Ngũ hành quanh quẩn theo bàn tay huyền phù phía trên thân thể Đơn Cửu Từ, Dạ Dao Quang thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Có thể hoàn hồn.”
“Canh giờ tối nay không thích hợp.” Mạch Khâm mở miệng nói.
“Muội cũng tính ra canh giờ không tốt, cho nên làm đèn bản mệnh.” Dạ Dao Quang duỗi tay bấm tính, lại hỏi sinh thần bát tự Đơn Cửu Từ, loại trừ hai canh giờ tương khắc, đối với Đơn Cửu Từ nói: “Phải hai ngày sau mới có thời gian tốt cho ngươi hoàn hồn, trong lúc này ngươi cứ ở trong xích ngọc trai, đối với thần hồn của ngươi cũng là nơi trú ngụ tốt, bản mạng đèn, ta sẽ cho Tiểu Dương tới bảo hộ.”
“Chung quy trốn không thoát số mệnh.” Thần hồn Đơn Cửu Từ ở trong xích ngọc trai, nhìn thân thể của mình an tĩnh nằm trên giường, không khỏi cười tự giễu, “Làm phiền các ngươi.”
Lời hắn nói Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều không đáp, bọn họ đã mệt mỏi cả đêm, Dạ Dao Quang phân phó Càn Dương mang theo xích ngọc trai cùng đèn bản mệnh của Đơn Cửu Từ bảo vệ tốt, sau đó đi tắm rửa rồi nhảy lên gường, lại thấy Ôn Đình Trạm đã sớm chuẩn bị xong xuôi nằm đó, tựa hồ đang trầm tư suy nghĩ cái gì, không khỏi hỏi: “A Trạm, chàng nghĩ gì thế?”
“Ta đang nghĩ có phải ma cũng kiêng kị cái gọi là người thiên mệnh hay không?” Ôn Đình Trạm nghiêng đầu nhìn Dạ Dao Quang, “Hôm nay Diệu Tinh…….”
Ôn Đình Trạm bắt Diệu Tinh thề, rõ ràng hận không thể xé nát hắn, nhưng vẫn chọn ẩn nhẫn.
Dạ Dao Quang nghe vậy cười: “Ma sẽ không kiêng kị người có thiên mệnh, bọn chúng lúc nào cũng làm việc nghịch thiên, làm sao có thể sợ không gϊếŧ một người thiên mệnh.
Hắn sở dĩ có sự đề phòng với chàng, là bởi vì trên người chàng có tướng cát thần hộ.
Cát thần không đi, gϊếŧ chàng chính là tru thần.”
Nghe được lời này, ánh mắt Ôn Đình Trạm không khỏi thâm ngưng nhìn Dạ Dao Quang, ngữ khí có hơi chút u oán cùng ủy khuất: “Dao Dao, nàng năm đó là muốn bỏ ta mà đi đúng không?”
Một đạo thiên lôi kiếp, rất nhiều tính toán, vì hắn mời đến tướng cát thần hộ, chẳng những làm nhân sinh của hắn thông thuận, càng làm yêu ma quỷ quái đều kiêng kị không dám xuống tay với hắn.
Như vậy, cho dù nàng rời khỏi hắn, cũng có thể an tâm.
“A Trạm, trước khi có tình cảm với chàng, muội chưa bao giờ nghĩ tới sẽ vì bất kỳ ai mà dừng lại.” Dạ Dao Quang thừa nhận, đôi mắt hoa đào mờ mịt ánh sáng nhu hòa, “Nhưng từ nay về sau, lại không ai có thể đem chàng và muội chia lìa.”