Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1304: Ngày Mai Mở Quan

Vì sao phải thế?

Bởi vì Liễu Cư Mân nói ra chân tướng, là một hòn đá trúng mấy con chim!

Liễu Thị Nhẫm hơn tám mươi tuổi, trước khi chết thần chí không rõ, chuyện này tuyệt đối có thể rõ ràng, bệ hạ không có cách nào đi so đo với một lão nhân gia đã qua đời.

Nhưng Liễu Cư Yến cũng không hồ đồ, hắn thế nhưng cũng nói như vậy, vậy hắn cùng Liễu Cư Mân nhất định có một người đang nói dối.

Chứng cớ khẳng định sẽ hướng tới Liễu Cư Yến nói sai sự thật, bởi vì chuyện này đã xác thực là chân tướng.

Liễu Cư Yến vì sao phải nói dối, Liễu Cư Mân tất nhiên sẽ nói đây là tư tâm của Liễu Cư Yến, hắn muốn để Ôn Đình Trạm trở lại Liễu gia, chuyện rõ như mặt trời ban trưa, cháu ngoại mới qua nhược quán đã được phong hầu, Liễu gia còn không phải đang coi hắn như một người độc đại sao? Cho nên, tội khi quân của Liễu Cư Yến trốn cũng không thoát!

Hơn nữa điều này còn giải thích vì sao Ôn Đình Trạm muốn hãm hại Liễu gia, bởi vì Ôn Đình Trạm cùng Liễu gia có cừu oán a, mẫu thân của hắn bị Liễu gia đuổi ra khỏi nhà, lúc trước bọn họ lại chèn ép Ôn Đình Trạm.

Liễu Cư Mân tất nhiên còn muốn liệt kê những lần Liễu Thị Nhẫm đã từng hãm hại Ôn Đình Trạm, tất cả làm thù hận của Ôn Đình Trạm đối với Liễu Thị Nhẫm càng thêm sâu, cho nên Ôn Đình Trạm muốn mở quan, chính là vì muốn làm nhục Liễu Thị Nhẫm!

“Chàng ngày đó để bệ hạ triệu Liễu Cư Yến vào cung hỏi, kỳ thực đã sớm là vì kết cục ngày hôm nay, bức bách Liễu Cư Mân được ăn cả ngã về không.” Dạ Dao Quang nghĩ tới Ôn Đình Trạm vì sao dễ dàng để Hưng Hoa đế lấy bằng chứng từ Liễu Cư Yến.

“Ta là muốn cho ông ta một cơ hội.” Ôn Đình Trạm nói, “Bệ hạ muốn triệt để kéo Liễu gia chìm xuống, nhưng rốt cuộc vẫn cần lý do.

Bây giờ tội Liễu Cư Mân mưu toan nuốt thuế ngân đã chạy không thoát, mà Liễu Cư Yến nơm nớp lo sợ, chưa từng phạm sai lầm, hơn nữa ông ấy cùng ta mới là huyết mạch tương liên, bệ hạ đã giúp đỡ ta, nhưng không thể dung thêm Liễu Cư Yến, chuyện này vừa vặn thành lý do cho bệ hạ dùng không phải sao?”

“Nhưng tội khi quân có thể lớn có thể nhỏ.” Dạ Dao Quang cụp mắt, “Bệ hạ liền vì tội khi quân của Liễu Thị Nhẫm mới muốn toàn bộ Liễu gia chìm xuống.”

“Bệ hạ khi biết rõ mọi chân tướng, lúc đó là bận tâm ta, nhưng cũng không muốn Liễu Cư Yến gánh mệnh.” Ôn Đình Trạm lắc đầu nói, “Tuy rằng tội khi quân có lớn có nhỏ, Liễu Cư Yến khi quân chỉ là vì thành toàn hiếu đạo.

Từ xưa trung hiếu lưỡng nan khó vẹn toàn đôi bên, Liễu Cư Yến tuy có tội, nhưng tội không đáng chết, thêm nữa hắn cũng vì triều đình cống hiến hơn nửa đời người, không có công lao cũng có khổ lao.

Để không làm thần tử trong thiên hạ thất vọng, bệ hạ cũng sẽ không thể phạt nặng Liễu Cư Yến, Liễu Cư Yến giờ thỉnh tội lên trên, bệ hạ thuận thế làm, đây là cục diện tốt nhất.”

“Trò chơi chính trị của mấy người, thật sự chỉ một hành động nhỏ cũng có thể suy ra vô số tầng ý tứ.” Dạ Dao Quang cảm thấy đầu óc nàng thực không đủ dùng, đẩy Ôn Đình Trạm ra, “Để muội nghỉ ngơi một lát.”

Ôn Đình Trạm cũng biết nàng mệt mỏi, vì thế cũng không làm phiền tới nàng, ôm nàng nhắm mắt.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Cư Mân quả nhiên đi tới nha môn tri phủ Dự Chương đánh trống kêu oan, cáo trạng Ôn Đình Trạm lấy công làm việc tư, muốn mượn án tra thuế ngân làm nhục tổ tiên Liễu gia, hắn thân là phận con, thật sự không thể trơ mắt nhìn hài cốt phụ thân chưa lạnh đã bị người khác đào mộ mở quan.

Chuyện này làm tri phủ đại nhân sợ hãi, một bên là bố chính sứ có đại tang, một bên là Minh Duệ hầu phụng mệnh tra án.

Hai người đều không phải là người hắn có thể đắc tội, nhưng trống đã kêu, hắn không thể không quản, vì thế vội vàng nơm nớp lo sợ đi mời Ninh An Vương đến chủ trì đại cục.

Ninh An Vương cũng không làm khó hắn, nhận lời tới công đường nhưng không ngồi ở vị trí thẩm vấn bên trên mà gọi Ôn Đình Trạm, Liễu Cư Mân cùng Liễu Cư Yến vào phía sau.

Ninh An Vương xem đơn kiện cùng chứng cứ Liễu Cư Mân đưa đến, sau đó đưa cho Ôn Đình Trạm: “Minh Duệ hầu xem đi.”

Ôn Đình Trạm tiếp nhận nghiêm túc xem qua rồi nói: “Như thế xem ra gia mẫu đích xác từng là người Liễu gia.

Nhưng người đời vẫn nói nữ nhi gả như bát nước hắt đi, lúc trước gia mẫu đã nói rõ đoạn tuyệt với Liễu gia.

Theo như thần biết, gia mẫu có ghi chép lại cho vi thần tới nay, chưa từng nhắc tới Liễu gia.

Thần không nghĩ tới bản thân có mối quan hệ gì với Liễu gia, càng không đến mức mượn chuyện này để hại Liễu gia như lời Liễu đại lão gia nói.”

“Lời của Minh Duệ hầu rất có đạo lý.” Ninh An Vương nhìn về phía Liễu Cư Mân.

“Bẩm Vương gia.” Liễu Cư Mân cắn răng một cái rồi nói, “Gia phụ gia giáo xưa nay nghiêm khắc, lại biết Minh Duệ hầu đến học viện Bạch Lộc, vì không muốn ngày sau Minh Duệ hầu tính toán với Liễu gia, cho nên dùng không ít biện pháp cản trở con đường học vấn của Minh Duệ hầu...”

“Bao gồm cả việc lợi dụng bổn vương đúng không?” Không đợi Liễu Cư Mân nói xong, Ninh An Vương liền nói.

Trí nhớ của Ninh An Vương rất tốt, lúc trước hắn bị vu oan, hắn muốn tự mình xem xem thế tử nhà ai mà lớn gan như thế.

Liễu Thị Nhẫm đã bố trí một cái bố cục vì muốn đẩy Ôn Đình Trạm ra để hắn tận mắt nhìn thấy trí tuệ của Ôn Đình Trạm, muốn mượn tay hắn gϊếŧ người.

Chỉ tiếc sau này...

Mặt Liễu Cư Mân đỏ lên.

“Liễu gia cùng Minh Duệ hầu về điểm này chỉ là việc thóc mục vừng thối* (ý chỉ những việc đã cũ nhưng không liên quan đến nhau), bổn vương so rõ ràng hơn ai hết, nhưng cũng đa tạ Liễu lão gia tử nhắc nhở.” Ninh An Vương đạm thanh lấy ra kim bài, “Bổn vương tin tưởng Minh Duệ hầu không đến mức mượn chuyện này vu hại Liễu gia.

Liễu đại lão gia nếu vẫn không tin, đợi tới khi mở quan, người Liễu gia đều ở đây, bổn vương cho các ngươi tận mắt nhìn.

Phụ hoàng ban cho bổn vương kim bài, phân phó bổn vương không được để bất luận kẻ nào cản trở Minh Duệ hầu mở quan.

Liễu đại nhân, bổn vương hôm nay đã phái người điều tra Liễu gia, Minh Duệ hầu đã tra ra Liễu gia có giấu riêng một nửa thuế ngân, nếu như Minh Duệ hầu muốn đẩy Liễu gia các ngươi vào chỗ chết, chỉ bằng số thuế ngân này cũng đủ khám xét toàn bộ Liễu gia.

Là Ôn đại nhân ở trước mặt phụ hoàng đưa ra chứng cứ thuyết phục ngươi không phải chủ mưu trộm thuế ngân.

Qua việc này, bổn vương cũng tin tưởng Minh Duệ hầu không có chi tâm hại Liễu gia.”

Liễu Cư Mân sắc mặt trắng nhợt, tin tức từ Đế Đô Liễu gia bọn họ một chút cũng không có thu được, phụ thân rời khỏi Đế Đô đã hơn mười năm, hắn bị điều nhiệm đi năm sáu năm, nhân mạch của Liễu gia ở Đế Đô sớm đã không còn tồn tại, hắn căn bản không nghĩ đến Ôn Đình Trạm sớm đã tra được thuế ngân trong viện của hắn, càng không nghĩ tới Ôn Đình Trạm chẳng những không thuận thế bỏ đá xuống giếng, mà vì rửa sạch tội đào trộm thuế ngân cho hắn mà đắc thêm tội danh!

Nghĩ tới hắn vì sao phải dùng cách nung bạc hủy ngân, nghĩ đến chứng cớ bản thân vừa mới đưa ra, hắn cảm thấy chính mình tựa như một tiểu sửu* (trẻ trâu) dùng lòng dạ tiểu nhân so lòng quân tử.

Kỳ thực hắn không biết hắn hoài nghi cũng không có sai, với sự chán ghét của Ôn Đình Trạm đối với hắn, nếu đây không phải cục Đơn Cửu Từ bố trí, đằng sau còn có bệ hạ giám thị nhất cử nhất động, Ôn Đình Trạm sẽ không để ý tới việc hắn làm kẻ chết thay.

Rất nhanh Ninh An Vương phái người đi cùng Vệ Kinh mang về một rương bạc từ Liễu gia.

Số bạc này bên dưới có ấn ký, đã thuyết minh hết thảy, có những thứ này, không riêng gì Liễu Cư Mân, ngay cả những người khác trong Liễu gia cũng không dám kêu oan.

Nhưng Đơn Cửu Từ liên tục lặng im lúc này bỗng nhiên mở miệng nói: “Tuy Minh Duệ hầu không có ý làm nhục Liễu lão thái gia, nhưng Liễu gia đích xác cũng có giấu riêng một phần thuế ngân, sau này mở quan chi bằng vẫn nên cẩn thận, Hầu gia đã lập xuống giấy sinh tử, nếu như không có bạc...”

“Đơn công tử thông minh như thế, có thuế ngân hay không, nói vậy so với bản hầu càng rõ ràng.” Không đợi Đơn Cửu Từ nói xong, Ôn Đình Trạm liền ý vị thâm trường đáp trả.

“Là ta nói lỡ.” Đơn Cửu Từ không chùn.

Ninh An Vương nhìn quanh hai người rồi nói với Ôn Đình Trạm: “Minh Duệ hầu nên sớm chuẩn bị, ngày mai là ngày mở quan rồi.”.