Kim Tử lập tức sợ hãi.
Nhân sâm ngàn năm thành tinh, không chỉ ẩn chứa linh khí ngàn năm. Một khối lớn như vậy, nếu duy nhất một mình nó nuốt vào, khẳng định nó sẽ trở thành Dạ Dao Quang thứ hai, không chống đỡ được mà nổ tung! Vì thế nó ngoan ngoãn không nói chuyện.
Dạ Dao Quang theo thói quen vận khí muốn đem nhân sâm cắt thành từng đoạn, mới nhanh chóng nhận thấy đan điền của mình rỗng tuếch, căn bản không còn một chút khí Ngũ hành nào. Lúc này nàng mới nghĩ đến một thân tu vi của mình đã bị phế.
Mạch Khâm quay trở lại, đúng lúc nhìn thấy Dạ Dao Quang đang thất thần nhìn hai bàn tay của mình, lo lắng Dạ Dao Quang khổ sở trong lòng, liền bước lên phía trước: “Dao Quang, đừng nóng vội, tẩm bổ vài ngày, muội vẫn có thể tiếp tục tu luyện. Tu vi của muội tuy rằng bị phế đi, nhưng thân thể cùng kinh mạch cũng sẽ không giống như lần đầu tiên tu luyện. Lần này muội kiên trì tu luyện tốc độ sẽ nhanh hơn, có ta ở đây một bên phụ trợ muội về đan dược, không chừng chưa tới một năm, muội có thể khôi phục đến Luyện hư kỳ.”
Nhìn Mạch Khâm lo lắng không thôi vội vàng giải thích, Dạ Dao Quang mỉm cười: “Mạch đại ca, ta không có buồn, chỉ là nhất thời chưa thích ứng cơ thể mới ngây ra một lúc. Điều tệ nhất ta từng tính đến là trở thành một phế nhân, hiện bây giờ so với suy nghĩ lúc trước đã tốt hơn gấp trăm gấp bội, ta còn có gì phàn nàn nữa? Hơn nữa Mạch đại ca cũng nói, ta có thể lần nữa tu luyện, chỉ cần kiên trì, ta tại sao cần buồn bực?”
Mạch Khâm cẩn thận nhìn thần sắc Dạ Dao Quang, xác định nàng không phải vì trấn an hắn, mà là thật sự nghĩ như vậy mới yên tâm: “Ta biết muội là người luôn biết cách giải sầu.”
“Có cái gì không thể không cho qua?” Dạ Dao Quang không lắm để ý nhún vai, thân thủ lấy ra Thiên lân, dùng Thiên lân khoa tay múa chân cắt từng đoạn nhân sâm, lấy hai phần đặt một chỗ, quay sang hỏi Kim Tử, “Có được chưa?”
“Ô ô nha?” Kim Tử lắc đầu.
Dạ Dao Quang nhíu mày, Thiên lân lại chuyển thành ba phần: “Như vậy được không?”
“Ô ô nha.” Kim Tử đầu còn đong đưa lợi hại hơn.
Đem đao phong chuyển qua năm phần: “Lần này đủ chứ?”
Kim Tử lắc đầu giống như trống bỏi.
Dạ Dao Quang mày nhíu lại, sau đó chuyển qua sáu phần: “Chỗ này nếu không được, ngươi cứ nuốt vào đi!”
Thừa một chút thì sao, giao tình với sức lực gì chứ? Nhiều thêm một chút cũng chưa thể chết!
Cũng không biết có phải e ngại uy của Dạ Dao Quang hay không, Kim Tử cuối cùng gật đầu.
Sau đó Dạ Dao Quang đem hộp đấy tới trước mặt Kim Tử: “Con khỉ tham ăn, cầm ăn đi, ta nhìn ngươi sau khi có thể biến thành bộ dáng gì!”
Vì thế Kim Tử ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của Dạ Dao Quang, đem một phần sáu lấy đi, chớp mắt hóa thành một đạo kim quang biến mất không thấy.
“Nó, nó chỉ cần như vậy liền đủ?” Vậy không phải là vì nàng cho thiếu, mà là lúc trước đã cho quá nhiều.
“Vậy là đủ rồi.” Mạch Khâm cười giải thích cho Dạ Dao Quang, “Chén thuốc mỗi ngày của muội chỉ thả miếng nhỏ như hạt vừng.”
“Ít như vậy sao?” Dạ Dao Quang kinh ngạc.
“Tuy rằng cùng là nhân sâm ngàn năm nhưng dược tính hiệu quả hơn bình thường gấp trăm ngàn lần.” Mạch Khâm nhìn nhân sâm còn lại trong hộp, “Dao Quang cũng đưa ta một miếng giống như của Kim Tử là được, ta đi luyện chế đan dược, thừa lại để muội mang về giao cho Doãn Hòa, hắn biết cách dùng như thế nào.”
Dạ Dao Quang tất nhiên không từ chối, cắt một phần đưa cho Mạch Khâm: “Mạch đại ca, ngươi có biện pháp nào để ta nửa tháng khôi phục như người thường không?”
“Dao Quang vì sao mà gấp như vậy?” Mạch Khâm dùng một tay tiếp nhận hộp ngọc đựng nhân sâm.
Gương mặt bạch ngọc giống như phủ lên phấn hoa đào, ánh mắt Dạ Dao Quang xán lạn như ánh bình minh: “Hôn lỳ của ta cùng A Trạm vào tháng ba, còn có nửa tháng, ta không muốn lại làm chậm trễ hôn sự của chính mình.”
Mạch Khâm thân thủ vỗ vỗ trán của mình: “Ta quên mất chuyện này, ta ngày mai sẽ đổi thuốc cho muội, thêm đan dược bồi nguyên, ba ngày sau muội có thể tu luyện, sau đó luyện chế hai viên đan dược, trong vòng bảy ngày chắc chắn muội có thể đạt tu vi Trúc Cơ kỳ.”
Dạ Dao Quang ánh mắt sáng ngời: “Đa tạ Mạch đại ca.”
“Muội nghỉ ngơi cho tốt, ta đi chuẩn bị ngay.” Mạch Khâm cười lắc đầu sau đó xoay người rời khỏi.
Dạ Dao Quang cũng thấy mệt, không biết Càn Dương cùng Chử Phi Dĩnh chạy đến chỗ nào rồi, liền để đệ tử Duyên Sinh quan đưa nâng trở về phòng. Ngủ xong một giấc, lúc thức dậy đã thấy chén thuốc được Mạch Khâm sửa lại đã được Chử Phi Dĩnh bưng đến trước mặt nàng. Rửa mặt xong Dạ Dao Quang liền uống chén thuốc, cũng không biết bên trong chén thuốc bỏ thêm cái gì, một thoáng chốc nàng lại mơ mơ màng màng đi ngủ.
Sau đó hồi lâu nàng tỉnh lại, hiện tại cũng mới chỉ nửa đêm, bởi vì một đạo sấm sét ở trong Duyên Sinh quan nổ vang, không chỉ có nàng, bao gồm Chử Phi Dĩnh nghỉ ở trong phòng nàng, còn có toàn bộ đệ tử Duyên Sinh quan đều tỉnh giấc.
Nàng ngồi bật dậy, quay người nhìn bó hào quang màu vàng bên ngoài chớp động, phát hiện trong thân thể đã có khí lực, liền nhanh chóng phủ thêm quần áo, nhường Chử Phi Dĩnh nâng đỡ nàng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa phòng, nàng liền nhìn thấy một bó ánh sáng màu vàng bắn tản ra từ tinh đài của Duyên Sinh quan, đem toàn bộ Duyên Sinh quan đều bao lại ở trong đó, lúc sáng lúc tối, không ngừng lay động. Nàng mặc dù không có tu vi, tuy rằng không cảm ứng được Ngũ hành chi linh, nhưng vẫn như biết bó hào quang này đậm dày linh khí.
Càn Dương lúc này chạy tới chỗ Dạ Dao Quang cùng Chử Phi Dĩnh. Càn Dương đưa nàng đi xem tinh đài. Trên tinh đài lúc này đã có không ít người, đứng đầu chính là Trường Kiến.
“Sư muội, chúc mừng.” Trường Kiến vừa nhìn thấy Dạ Dao Quang liền chúc mừng.
“Kim Tử đã trưởng thành.” Mạch Khâm cũng bị ánh sáng hấp dẫn tới bổ sung một câu với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang hướng ánh mắt lên tinh đài, liền nhìn thấy Kim Tử bọc bên trong một cầu kim quang, ánh sáng màu vàng kia chính là trên người nó phát ra, nhưng rất nhanh lại bị chính nó hút ngược vào. Sau đó mỗi một sợi lông trên người đều càng thêm vàng lóng lánh!
Phút chốc, đôi tròng mắt màu vàng mở ra, hoa quang theo đáy mắt phụt ra nhưng cũng rất nhanh lại thu trở về. Đợi đến khi kim quang hoàn toàn trấn tĩnh, Kim Tử mở ra hai cánh tay chạy vội hướng tới Dạ Dao Quang: “Dao Dao!”
Tiếng la thanh thúy này giống như của một hài tử sáu bảy tuổi, tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy, hơn nữa còn nghe được rất rõ ràng. Không ít người cảm thán, nguyên lai thần hầu quả nhiên là có thể nói tiếng người.
Kim Tử kích động hưng phấn đã chạy tới, đang muốn cho Dạ Dao Quang một cái ôm nồng ấm, biểu đạt một chút kích động cùng vui sướиɠ của nó lại bị một cái cánh tay chắn ngang trước mặt.
Càn Dương không vừa ý nói: “Ngươi dám kêu nhũ danh của sư phụ, ta nhất định sẽ nói cho sư nương!”
Con khỉ này là gì chứ, tự mình coi thân phận kéo lên cao hơn hắn sao, nếu như sư phụ tiếp nhận, hắn về sau chẳng phải còn thấp hơn cả con khỉ này?
“Ngươi thân là một đại nam nhân, thế nhưng học nữ nhân cáo trạng à!” Kim Tử lập tức khinh bỉ.
“Nam nhân không thể cáo trạng sao?” Càn Dương phản bác.
“Dọa người.”
“Cũng không liên quan tới người như ngươi, a, mà ngươi không phải là người!”
“Ngươi có phải muốn ăn đòn hay không...”
“Đánh thì đánh, ta sợ ngươi?”
Sau đó một người một hầu cứ như vậy gây gổ, cuối cùng vẫn là Dạ Dao Quang hòa giảng. Dưới ánh mắt ai oán của Kim Tử, Càn Dương ngây ngô cười kết luận, Kim Tử về sau kêu Dạ Dao Quang là sư phụ.
Nhưng một người một hầu lại liền tranh chấp ai là đại sư huynh, một nói nó đi theo Dạ Dao Quang trước, một thì nói hắn là đệ tử đầu tiên Dạ Dao Quang thu nhận, ầm ĩ náo loạn làm Dạ Dao Quang hận không thể đưa cả hai ném xuống dưới tinh đài, cuối cùng không buồn để ý tới, mặc kệ ầm ĩ thế nào thì ầm ĩ, nàng trở về tiếp tục ngủ.