“Là ngươi, ngươi mới là người thông đồng với địch bán nước!” Tổ Bang lúc này tránh khỏi hai người bạn tốt đang trói buộc hắn, ngẩng cổ chỉ vào Đoàn Thác, “Khó trách, ngươi rõ ràng sau khi đưa ra chiến thư nhưng cả ba ngày để chuẩn bị cũng không hành động, mặc dù Ôn đại nhân có đến nhắc nhở trước, ngươi cũng thờ ơ, ngươi mới là người cùng Lưu Cầu thông đồng. Có phải phu nhân phát hiện ngươi lòng muông dạ thú, ngươi mới nhẫn tâm diệt khẩu!”
Ngoại trừ lý do này, bọn họ đều không nghĩ ra vì sao Đoàn Thác lại làm như vậy, đầu óc hắn cũng không ngốc. Lúc Hồng Chinh còn giữ chức đề đốc thủy sư, khi uy vọng nhất cũng chưa từng động tới thê tử của chính mình. Vậy chắc chắn Đoàn Thác có liên quan tới việc hệ trọng sinh tử, lại kết hợp sự tình phía sau, ai còn không thể nhìn ra?
Nghe xong lời này Dạ Dao Quang bất động thanh sắc nhìn Ôn Đình Trạm: Quả nhiên thật sự là một phương thức tư duy đáng sợ.
Bất quá bọn họ suy xét logic như vậy, trong đó không phải không có những điểm mà Ôn Đình Trạm cài thêm vào.
“Không biết các ngươi là bị cái gì che đậy, một đám đều trúng tà...”
Đoàn Thác ngoài miệng còn cố chống chế, nhưng hai cánh tay đã lên thế. Hắn ngửa người ra sau, hai tay đánh bay hai thị vệ hai bên, sau đó một cái xoay người nhìn như hướng tới Hồng Chinh mà công kích, kì thực nhất chiêu hư hoảng. Thời điểm Hồng Vận cùng những người khác bổ lên cứu Hồng Chinh, hắn đảo qua dưới chân, thân thể nhanh nhẹn xoay tròn, hướng tới Hồng Đồ hoàn toàn không thông võ nghệ chộp tới.
Ngay tại lúc tay hắn cách Hồng Đồ chỉ còn một tấc, một quân cờ màu đen bay vụt đến, đánh vào trên tay hắn. Tay hắn đau nhưng cũng không chị buông, ngay lập tức, tay kia lại vươn tới Hồng Đô. Nhưng tay hắn mới duỗi đến một nửa, hai quân cờ đen lại lần nữa đập vào đầu gối hắn. Đầu gối một trận đau, loại đau này phảng phất giống như xương bánh chè bị đánh nát, hai chân nhất thời mềm nhũn.
Hắn cảm giác sau lưng có động tĩnh nhưng chưa kịp phản kháng, một cây đại đao từ phía sau đẩm thủng ngực hắn, máu lập tức bắn ra, đem mảnh rèm trắng thuần nhuộm đỏ.
Cúi đầu nhìn thanh đao quen thuộc, hắn muốn quay đầu lại nhìn lão nhạc phụ đã gϊếŧ hắn. Đây là nhân quả báo ứng trong truyền thuyết, hắn gϊếŧ nữ nhi nhà người ta, cuối cùng cũng chết ở trên tay người nhà họ. Đột nhiên hắn nhếch miệng, máu đỏ tươi nhiễm thấu răng hắn. Hắn không phát ra được bất kỳ thanh âm gì, liền ngã xuống sàn.
Đoàn Thác chết ở trong tay Hồng Chinh nằm ngoài dự đoán của toàn bộ người ngoài, nhưng lại chính là có tình lý bên trong. Gϊếŧ người phải đền mạng, Đoàn Thác cũng không phải là người bình thường, hắn là chính nhị phẩm đề đốc do chính bệ hạ lệnh ban, nếu hắn có tội danh dù lớn tới cỡ nào, cũng chỉ có bệ hạ có thể xử lý hắn, không có người nào có thể xử tử hắn.
Nhưng mọi người thấy chính là một lão tướng quân già nua, ánh mắt rưng rưng. Bọn họ có thể cảm nhận thấy tâm tình của hắn, một người từng vô cùng tín nhiệm con rể, còn cẩn thận giáo dưỡng như con trai, người lão một tay nâng đỡ lại gϊếŧ chết nữ nhi thân sinh của mình, còn là thành tặc tử phản quốc. Lão tướng quân cả đời vì triều đình tận trung phải nén bao nhiêu sự đau đớn.
“Ôn đại nhân...” đám người Tổ Bang nhìn sau rồi lại nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
Người nơi này tất cả đều là do Hồng gia huấn luyện, bọn họ tự nhiên là đứng về phía Hồng Chinh. Hồng Chinh lúc này cũng là nhất thời không khống chế được bản thân. không phải hẳn còn kính dâng cả đời này vì triều đình chẳng nhẽ chỉ bởi vì dạng người này mà không được chết già sao. Huống hồ, hắn gϊếŧ Đoàn Thác, cũng là vì trừ bỏ một con sâu mọt cho triều đình.
Chuyện này, chỉ cần Ôn Đình Trạm nguyện ý bỏ qua, Đoàn Thác chết có thể được coi là kết cục viên mãn.
Đối diện với những đôi mắt tha thiết như vậy, Ôn Đình Trạm vẫn như cũ vân đạm phong khinh, đôi mắt thanh u của hắn dừng ở khuôn mặt bi thương của Hồng Chinh: “Lão tướng quân hi vọng vãn bối nên như thế nào?”
Tay nắm đại đao của Hồng Chinh run run, hắn nắm thật chặt tay, mở mắt ra, tuy rằng tuổi cũng đã già nua không ít, nhưng vẫn là một người hiểu chuyện, hắn phất phất tay: “Các ngươi đều đi xuống đi, đem người này cũng kéo xuống, lão phu có mấy câu muốn một mình cùng Ôn đại nhân nói.”
“Lão tướng quân...”
Nếu như trước mặt nhiều người như vậy đem thi thể Đoàn Thác kéo ra, như vậy nhất định phải bàn giao lại cho triều đình, vô pháp quay lại đường sống.
“Kéo xuống đi.” Hồng Chinh ngữ khí mệt mỏi.
Đám người Tổ Bang còn muốn nói cái gì, nhưng Hồng Vận không nói một lời liền kéo thi thể Đoàn Thác ra ngoài doanh trướng, thấy vậy đám người Tổ Bang cũng lần lượt rời khỏi.
Trong doanh trướng chỉ còn lại Hồng Chinh cùng phu thê Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang. Hồng Chinh nhìn Dạ Dao Quang không có tí ti ý muốn rời đi, cũng không có biểu cảm dư thừa, hắn dùng một loại ánh mắt có chiều sây phi thường nhìn Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm ngồi nghiêm chỉnh, dáng người đoan chính, phảng phất như một vãn bối chờ trưởng bối răn dạy.
“Ôn đại nhân, trước khi người tới Bát Mân, lão phu đã nghe qua vô số truyền kỳ cùng ca tụng về người.” Thật lâu Hồng Chinh mới mở miệng, giọng nói của hắn nhuốm tuổi già nhưng vẫn có lực, “Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, Ôn đại nhân đã không thể dùng từ thiếu niên anh tài để hình dung, duy bốn chữ này mới xứng với Ôn đại nhân —— kinh thế độc tuyệt!”
“Lão tướng quân quá khen.” Ôn Đình Trạm dè dặt mà khiêm tốn đáp lại, “Công lao của Lão tướng quân đối với triều đình không ai có thể gạt bỏ, cái chết của Đoàn Thác bất quá chỉ là một việc ngoài ý muốn, lão tướng quân bất quá chỉ là tự vệ thôi, vãn bối bẩm tấu lên bệ hạ, xem xét việc của lão tướng công.”
“Ha ha ha ha...” Hồng Chinh phát ra tiếng cười sang sảng, “Lão đã nửa thân thể nằm trong quan tài rồi, còn có thể gặp gỡ Ôn đại nhân ngàn năm một hào kiệt như vậy. Triều đình thật may mắn, dân chúng thật may mắn.” Thu lại nụ cười, Hồng Chinh làm lễ với Ôn Đình Trạm, “Hồng gia thiếu Ôn đại nhân ân tình, sẽ khắc trong tâm khảm.”
Nói xong, Hồng Chinh liền bỗng nhiên xoay người, dáng người thẳng tắp rời khỏi.
Nhìn mảnh vải lều trướng nhiễm máu tươi, Dạ Dao Quang cau mày, tựa hồ biết trong lòng nàng không thoải mái, Ôn Đình Trạm dắt tay nàng, kéo nàng cũng ra doanh trướng.
Vừa ra phía ngoài, toàn bộ ánh mắt mọi người nhìn về phía Ôn Đình Trạm đều đã thay đổi. Bọn họ đều là ánh mắt kính ý thậm chí còn chứa một tia ý sợ hãi. Ôn Đình Trạm bằng lực bản thân, cứ như vậy đem đề đốc bọn họ chỉnh chết, như thế nào có thể không làm cho bọn họ rung động.
Ôn Đình Trạm tựa hồ vô tâm chưa phát giác, hắn nhẹ nhàng dắt tay Dạ Dao Quang, chậm rãi rời khỏi doanh địa.
“A Trạm, chàng muốn chúng ta đi đâu?” Dạ Dao Quang nguyên vốn tưởng rằng Ôn Đình Trạm là muốn đưa nàng về trạm dịch, lại không nghĩ tới Ôn Đình Trạm thế nhưng lại đưa nàng tới bến tàu, bên dưới tràn đầy chiến thuyền thủy sư.
“Đi Kim huyện.” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang vào khoang thuyền.Tuy rằng là chiến thuyền, nhưng lại không phải giống như chiến thuyền, có một gian bố trí tinh tế làm phòng ngủ, “Đêm đã khuya, nàng sớm đi nghỉ.”
Dạ Dao Quang lại kéo Ôn Đình Trạm ngồi ở vị trí bên cửa sổ: “Ngủ không được, rất nhiều chuyện muội vẫn chưa hiểu rõ, chàng mau giải thích rõ ràng cho muội.”
Nghe vậy, Ôn Đình Trạm chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh nàng. Dưới ánh đèn, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng: “Nàng muốn biết cái gì?”