Dạ Dao Quang vừa mới trấn an Dụ Thanh Tập, đem nàng tiễn đi, sau lưng Tiêu Sĩ Duệ liền đi theo Ôn Đình Trạm tới cửa, hiển nhiên là biết được Dụ Thanh Tập đã tới, cũng không dám nhìn thẳng mắt Dạ Dao Quang.
“Sĩ Duệ, ngươi làm sao giống có tật giật mình như vậy.” Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn hắn một cái.
Bị điểm danh, Tiêu Sĩ Duệ cũng chỉ có thể căng da đầu trả lời: “Ta chờ Dao tỷ tỷ răn dạy.”
“Răn dạy, ta vì sao phải răn dạy ngươi?” Dạ Dao Quang buồn cười nói.
Tiêu Sĩ Duệ kinh ngạc nói: “Dao tỷ tỷ, tỷ không mắng ta sao?”
Hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý, rốt cuộc trong đám người bọn họ chỉ có hắn nạp thϊếp, nhìn Ôn Đình Trạm giữ mình trong sạch như vậy, Tiêu Sĩ Duệ cảm thấy Dạ Dao Quang khẳng định thực chán ghét nam nhân trong nhà tam thê tứ thϊếp.
“Mắng ngươi cái gì? Bệ hạ ban cho ngươi nữ nhân, tổ phụ Tố Vi lại phạm vào chuyện khó tha thứ, ngươi lại không thể chống đối cự tuyệt, chỉ sợ người bệ hạ muốn trút giận là phụ thân Tố Vi đi.” Dạ Dao Quang trừng hắn một cái, “Ngươi nghĩ ta ngay cả điểm này cũng nhìn không ra sao?”
Tiêu Sĩ Duệ ngây ngẩn cả người, lắc đầu nói: “Dao tỷ tỷ đều đã thấy minh bạch……”
“Cái gì kêu ta đều đã minh bạch?” Dạ Dao Quang phát hỏa nắm một quyển sách ném tới Tiêu Sĩ Duệ, “Ý tứ là nói, ta thực ngu dốt sao?”
Nàng vừa nhìn đã hiểu, nhưng Dụ Thanh Tập lại không rõ.
“Không không không, ý ta là Dao tỷ tỷ là người đứng ngoài cuộc nhưng lại hiểu rõ.” Tiêu Sĩ Duệ đưa tay tiếp được cuốn sách, mặt đầy lấy lòng nhìn Dạ Dao Quang.
“Ngươi không hiểu người ngoài cuộc tỉnh táo, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường sao?” Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn hắn một cái, “Chuyện này đối với bất kỳ một nữ tử nào cũng đều khó có thể tiếp nhận, càng không nói đến Tố Vi suốt ngày đi cùng chúng ta, khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều.”
“Đó là do nàng quá để ý.” Tiêu Sĩ Duệ có chút không vui, hắn dù sao cũng là nam tử được nuôi lớn ở thời đại này, hắn lại không có mối tình khắc cốt ghi tâm với ai, hắn tự hỏi hắn đã vì Dụ Thanh Tập làm hết thảy những thứ hắn có thể làm, chẳng lẽ hắn không động tình với nàng cũng là hắn sai sao?
Cuộc hôn nhân này, người hy sinh không chỉ một mình nàng. Từ lúc hắn chấp nhận nàng, hắn liền quyết tâm cuộc đời này sẽ không vì tình yêu nam nữ mà bối rối, hắn sẽ cho nàng sự tôn trọng của mọi người. Ngày sau nếu hắn thật gặp gỡ nữ tử làm hắn động tâm, hắn cũng sẽ không ủy khuất bất kỳ ai trong các nàng, hắn ngược đãi với nàng, tuyệt đối không khả năng.
“Thế gian này không có nữ nhân nào rộng lượng được như vậy.” Dạ Dao Quang than khẽ, “Đây là chuyện giữa phu thê các ngươi, ta cũng không nói nhiều, ngươi muốn coi nàng như thế nào, cùng nàng chung sống ra sao, tốt nhất sớm cùng nàng nói rõ. Nếu như không cho được nàng muốn, liền sớm một chút làm chết đi ý nghĩ đó, các ngươi đều có thể thoải mái hơn chút.”
Tiêu Sĩ Duệ trầm mặc trong chốc lát, gật đầu.
Nhìn bóng dáng Tiêu Sĩ Duệ rời đi, Dạ Dao Quang bất đắc dĩ lắc đầu.
“Vì sao lắc đầu?” Ôn Đình Trạm tiến lên hỏi.
“Kỳ thật Sĩ Duệ không có biện pháp chọc giận bệ hạ, cự tuyệt hai nữ nhân kia.” Dạ Dao Quang nói.
“Hắn có bản lĩnh của hắn, nhưng hắn không muốn.” Ôn Đình Trạm gật đầu nói, “Hắn đây là vì nghĩ cho ThuầnVương phi.”
Lúc Thuần Vương phi còn chưa chìm vào trong mộng, nàng thanh tỉnh đối mặt với hiện thực. Hôm nay Tiêu Sĩ Duệ có thể bận tâm cảm nhận của nàng mà cự tuyệt hai cung nhân, nàng chưa chắc sẽ nghĩ tới thân phận chính mình. Đợi cho ngày sau tới thời điểm Tiêu Sĩ Duệ không thể cự tuyệt, nàng sẽ cho rằng Tiêu Sĩ Duệ phụ lòng người, có lẽ sẽ còn sinh ra hận ý. Hơn nữa hai tiểu thϊếp, lại không phải nữ quan, thân phận tại nơi đó, còn không phải tùy ý nàng đắn đo?
“Đế vương thê, thiên gia tức, ngọn nguồn là khó nhất.” Dạ Dao Quang bộ dáng như đã hiểu hết.
“Nữ nhân có khó hay không, trước nay là do nam nhân.” Ôn Đình Trạm cười nói, “Chỉ cần người nam nhân này có năng lực, nguyện ý cho, nữ nhân của hắn tự nhiên nhập phúc oa.”
Dạ Dao Quang xoay chuyển ánh mắt, cong thành hình trăng non, đôi tay ôm lấy cổ Ôn Đình Trạm, hơi nhón chân lên: “Ta chính là nữ nhân nhập phúc oa lớn nhất.”
“Phu nhân trước nay đâu để ý tới phúc oa đâu?” Ôn Đình Trạm đôi mắt trở nên sâu thẳm, duỗi tay chặn lại tại vòng eo Dạ Dao Quang, thấp giọng hỏi nói.
Dạ Dao Quang tiến lên, đem đôi môi mềm mại của mình dán lên môi hắn, chủ động nhẹ nhàng mυ'ŧ vào. Ánh mắt nàng liễm diễm, mi mắt hơi khép, phiếm thủy quang mê ly, mị hoặc không nói nên lời.
Dụ dỗ đến độ làm hắn suýt nữa mất lý trí.
[Puprle rose – cag hcas]
“Ngày sau bệ hạ muốn đi săn thú, ta bị khâm điểm theo cùng, nhưng nếu được mang nội quyến, Dao Dao sẽ đi chứ?” Hít thở lại, Ôn Đình Trạm dùng trán áp trán nàng hỏi.
“Được.” Dạ Dao Quang gật đầu.
Nàng cũng có một chút kiến thức bãi săn hoàng gia, dù sao nàng hiện tại cũng nhàn rỗi không có việc gì. Thời điểm bổ hồn cho Lôi Đình Đình, là ngày trăng cuối tháng, còn khoảng bảy tám ngày nữa.
“Thiếu gia, cô nương, ngoài cửa có người tặng một tay nải, buông người liền biến mất không thấy.” Bên ngoài truyền đến giọng của Vương Đông.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm liếc mắt nhìn nhau, hai người cầm tay đi ra ngoài. Bởi vì đặt ở trước cửa, lai lịch không rõ, Vương Đông cũng không dám tùy tiện. Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm còn chưa đến gần, đã cảm thấy một tia huyết tinh khí.
Đó là một cái hộp vuông vức, nếu để vào một cái đầu cũng thật vừa đủ. Dạ Dao Quang nghĩ là nàng đã biết được đó là thứ gì. Đây là thủ cấp mà người của Bạch Nguyệt đưa tới.
Ôn Đình Trạm khóe môi cũng giương lên, hắn nhìn cái hộp kia, đạm thanh phân phó: “Vương Mộc, ngươi đem cái hộp này đưa đến cho Nguyên đại nhân ở trong phủ Khâm Thiên Giám.”
“Vâng.”
Thấy Vương Mộc ôm hộp kia, lập tức cưỡi ngựa đi tới phủ Nguyên Dịch, Dạ Dao Quang nhướng mày: “Nguyên Dịch có bị làm tức chết hay không?”
“Nguyên đại nhân vẫn là có khí độ.” Ôn Đình Trạm cười dắt tay Dạ Dao Quang trở về trong phòng.
Nhưng hai người vừa mới rời khỏi đại môn, còn chưa có vòng qua ảnh bích, liền nghe được âm thanh xông thẳng tới, hai người vừa quay đầu đợi một lát, mới nhìn thấy một người đang chạy từ xa tới gần. Dạ Dao Quang liếc mắt một cái nhận ra người mới tới nói: “Quản sự Trọng gia.”
“Xem ra có việc gấp.” Ôn Đình Trạm lại cất bước đi đến cổng lớn.
Lúc này quản sự Trọng gia đã xoay người xuống ngựa, bởi vì sốt ruột còn suýt nữa té ngã, hắn chạy lạch bạch tiến lên: “Dạ cô nương, thỉnh ngươi đi xem giúp phu nhân chúng ta. Phu nhân từ đêm qua đã có tín hiệu, nhưng tới bây giờ còn không có sinh được, bà đỡ cùng thái y đều nói nếu là lại lăn lộn đi xuống, phu nhân chỉ sợ……”
Tính tính ngày tháng, Bách Lý Khởi Mộng cũng đã được chín tháng không sai biệt lắm, gần như đủ tháng.
“Đêm qua đã có tín hiệu chuyển dạ, vì sao hiện tại mới đến tìm ta?” Dạ Dao Quang nhanh chóng hướng tới Vĩnh Phúc hầu phủ mà đi. Trọng Nghiêu Phàm bởi vì trăm dặm đường dài, thời tiết lại nóng bức, hơn nữa Bách Lý Khởi Mộng cũng không muốn cùng những người khác giao lưu, cho nên cũng không có mang theo Bách Lý Khởi Mộng tới nam viên bên này.
Dạ Dao Quang dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phủ đệ Trọng Nghiêu Phàm, cũng chính là một chút công phu, còn chưa có tiến vào Vĩnh Phúc hầu phủ, Dạ Dao Quang liền cảm giác được một cổ linh khí.
Cũng may cổ linh khí này chỉ là gần phía trên Vĩnh Phúc hầu phủ như có như không trôi nổi, còn chưa bùng nổ, nếu không……
- ----
Rose: mấy bạn cứ hỏi tới chương mấy Ôn yêu nghiệt kết hôn hay con heo với Dạ Dao Quang, mà thực dài quá mình có mò cũng không ra:D