Quái Phi Thiên Hạ

Chương 961

“Chỉ trong một ngày, một người Phân Thần kỳ, một người Hợp Thể Kỳ, cứ như vậy chết không minh bạch……” Qua Vô Âm không biết phải dùng từ gì để có thể biểu đạt nội tâm đang chấn động của nàng lúc này.

“Qua cô nương, vứt bỏ tu vi, để đạt tới mục đích kỳ thật cũng không khó.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói, “Hung thủ là người Phượng tộc, ‘ trứng Ế điểu ’ không phải một sớm một chiều có thể nghiên cứu chế tạo ra, đủ thấy hắn rất giỏi ẩn nhẫn. Hắn đã tinh tế như thế, tất nhiên sớm đã thăm dò chi tiết địch nhân từ trước. Với người có thói quen hạ độc thủ từ chỗ tối, cực kỳ dễ dàng đắc thủ.”

Vân Phi Ly gật đầu: “Nhưng hắn bố trí quá chu đáo chặt chẽ, có lẽ kế hoạch như vậy sớm đã được hắn trong lòng tính toán ngàn vạn biến, chẳng qua thiếu một cơ hội, nhờ Doãn Hòa ngươi cho hắn thời cơ này.”

“Hung thủ vô cùng giảo hoạt.” Ôn Đình Trạm không thể không tán thưởng.

Hắn đã chờ đợi nhiều năm như vậy, đây có thể nói là hung thủ khó giải quyết nhất từ trước tới nay. Có lẽ hung thủ chưa chắc không biết hắn đã bị đưa vào bẫy, nhưng hắn vẫn tự chui vào, hơn nữa còn tuyệt đối tự tin, mẻ lưới lần này của Ôn Đình Trạm quả thật khó kéo hơn bình thường.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều lâm vào trầm tư, không khí trở nên ngưng trọng. Không khí bên trong Phượng tộc cũng không khá hơn, mỗi nhà đều không tắt đèn, tốp năm tốp ba ở cạnh nhau thương nghị. Ánh trăng không sánh lại với đèn đuốc sáng trưng trong phòng ốc.

Qua một hồi lâu, Ôn Đình Trạm đứng lên nói: “Đêm đã khuya, mọi người đều không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, trước mắt đi nghỉ, ngày mai lại tính toán.”

“Ngày mai hắn có thể tiếp tục gϊếŧ người hay không?” Qua Vô Âm theo bản năng hỏi.

“Liên tục hai ngày chắc không có khả năng.” Ôn Đình Trạm trầm ngâm nói, “Gϊếŧ cùng một lúc hai vị trưởng lão Phượng tộc, các trưởng lão khác chỉ sợ giờ đã đề cao cảnh giác. Phượng tộc lúc này hơn phân nửa hoài nghi các đại tông môn, có phải hay không là bọn họ dẫn sói vào nhà. Nếu ta không đoán sai, hắn ít nhất hai ngày tiếp sẽ không ra tay.”

Mạch Khâm cùng Vân Phi Ly cũng đồng cảm, hay ngày sát là xuất kỳ bất ý. Nhưng hiện giờ, chỉ sợ tất cả mọi người đều rất cảnh giác, nếu lúc này muốn tiếp tục động thủ, trừ phi hung thủ là Độ Kiếp kỳ. Nhưng Độ Kiếp kỳ chân quân, muốn gϊếŧ người đâu cần che che dấu dấu như vậy? Thực rõ ràng hung thủ tu vi sẽ không cao, ít nhất là không có đến mức ngạo thị quần hùng, bởi hắn sẽ không phải lén lút trong bóng tối, càng ít khả năng lộ ra sơ hở.

“Hắn có thể sát hại người trong tông môn hay không, làm lẫn lộn suy đoán của Phượng tộc?” Qua Vô Âm bỗng nhiên nghĩ tới điểm này. Nếu là như thế này, bọn họ chẳng phải là mỗi người đều có nguy hiểm?

Ôn Đình Trạm cười lắc đầu: “Sẽ không, người lần này tới tranh đoạt bảo vật tu vi đều không thấp, hung thủ đối người tông môn khác không giống như đối với Phượng tộc, nơi mà hắn rõ như lòng bàn tay. Nếu không hắn cũng không cần ta tới đưa cho cây thang, chính mình đã sớm tự hành sự.”

Nghe Ôn Đình Trạm phân tích xong, Qua Vô Âm yên tâm cùng Vân Phi Ly và Mạch Khâm rời đi.

Đưa mọi người đi khỏi, Ôn Đình Trạm quay trở lại bàn nước. Ánh mắt sâu thẳm khó dò, tựa như đang trầm tư cái gì, cuối cùng hắn vẫn là đứng dậy, đi tìm một đệ tử Phượng tộc, mượn một xấp giấy và bút mực, viết một phong thư đưa bé ngoan bay đi Vân huyện giao cho Minh Nặc, lại nhờ Minh Nặc đưa tới tòa nhà lúc trước hắn gặp Bạch Nguyệt, hắn tin tưởng bạch nguyệt ở nơi đó chờ hắn tin tức.

Rồi sau đó hắn mới rửa mặt nằm lên giường, một tay gối đầu, ánh mắt hướng hướng tới ánh trăng u bạch. Ánh trăng lạnh lẽo như chìm vào trong đôi mắt đen cùng muôn điểm sao.

Khung cảnh về đêm, lặng yên không tiếng động, một mảnh thanh lãnh.

Ai cũng không biết Ôn Đình Trạm suy nghĩ cái gì, mà lúc này Dạ Dao Quang đối với sự tình phát sinh bên ngoài nàng hoàn toàn không biết gì. Ngồi ở động phủ Bạch Minh chân quân, nàng đã đem những đồ vật ở đây nghiêm túc suy nghĩ cùng xem xét không biết bao nhiêu lần. Nhưng là bất luận điều gì cũng chưa tìm ra được, nàng suy sút tới mức ngã vào trên giường đá.

Mà ngoài ý muốn lại phát hiện đỉnh chóp phía vách đá có những lỗ tròn nhỏ, đều to cỡ ngón cái, duỗi tay đếm đếm, tổng cộng có ba mươi sáu cái.

Dạ Dao Quang ngồi dậy, nàng ngửa đầu nghiêm túc nhìn, lại phát hiện những lỗ tròn này không thấy đâu. Khi nghiêng đầu thì lại nhìn thấy, sau đó nàng lại nằm xuống, những lỗ tròn lại xuất hiện, nàng thử xê dịch thân mình, phát hiện tùy theo góc độ nhìn vào, số lượng lỗ nhìn thấy là khác nhau.

Chỉ có duy nhất chỗ nàng vừa nằm mới có thể nhìn thấy toàn bộ.

Vì thế Dạ Dao Quang đem vị trí nhớ rõ, đứng lên khi lại không thấy, cũng không biết Bạch Minh chân quân như thế nào tạo ra được, duỗi tay đυ.ng vào cũng không cảm giác được bất luận dấu vết lỗ nhỏ nào.

Lòng bàn tay nàng ẩn chứa khí ngũ hành, chống ở phía trên vách đá, lại cảm giác được vách đá này có một tầng lá chắn. Hoàn toàn đem khí ngũ hành của nàng ngăn trở ở bên ngoài, không chút có thể thẩm thấu vào bên trong.

“Ngươi nhìn xem, đây có phải khí lực chân quân để lại.” Dạ Dao Quang đem Kim Tử bắt lại gần, bắt nó đi phân biệt, cổ lực lượng này quá mức dày, Dạ Dao Quang chưa từng tiếp xúc với khí lực tu vi chân quân, lúc trước đuổi theo Hư Cốc chạy, Hư Cốc cũng là có ý định nhường nàng.

Kim Tử cũng học Dạ Dao Quang vươn móng vuốt sờ sờ, sau đó đối với Dạ Dao Quang gật đầu: “Ác ác.”

“Vậy hẳn là Bạch Minh chân quân bày bố ra.” Dạ Dao Quang chống cằm tự hỏi, “Những lỗ nhỏ này hẳn là mở ra cơ quan nào đó……”

Nghĩ như vậy Dạ Dao Quang liền nhảy xuống giường, duỗi tay vòng quanh vách đá rồi đi một vòng, mỗi một chỗ đều đưa khí ngũ hành thẩm thấu đi vào, nhưng lại không cảm giác được có bất luận lực lượng thâm hậu nào. Dạ Dao Quang buồn bực xoa eo nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng ở phía trên giường đá.

Nàng nhanh chóng nhào tới, hai tay vận khí, lòng bàn tay ấn vào phía trên giường đá, khí ngũ hành chỉ thẩm thấu một thước, đã bị một cỗ lực lượng giống như vừa gặp ngăn trở, thậm chí phảng phất còn hấp thu khí lực của nàng. Dạ Dao Quang nhanh chóng thu tay.

“Ở phía dưới giường đá!” Dạ Dao Quang vui mừng như phát hiện ra một bí mật lớn.

Nàng nôn nóng đi qua đi lại, mấu chốt là làm thế nào để đi vào mật thất, nàng cảm thấy chỉ cần có thể tiến vào mật thất phía dưới, liền nhất định có thể làm rõ rất nhiều bí ẩn.

Vì thế nhanh chóng bình tĩnh lại, cẩn thận lật lại những đồ vật trong thạch thất, xem xem có đồ vật hay cơ quan nào nối với thạch thất hay không, nhưng hồi tưởng hai lần cũng không có hồi tưởng ra, cuối cùng Dạ Dao Quang đứng dậy lại một lần nữa đi tìm, vì không cho chính mình bỏ lỡ một chi tiết nào, không tiếc hao phí tu vi dùng khí ngũ hành đi tìm.

Rốt cuộc ở trên cùng kệ sách nàng tìm thấy một chiếc hộp hình chữ nhật màu đen to hơn những hộp khác. Phía trước không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng dùng khí ngũ hành, Dạ Dao Quang lại cảm giác được trong hộp có tường kép, thậm chí có đồ vật ẩn chứa khí ngũ hành ở phía trong tường kép!

Nàng vui mừng quá đỗi, từ trong l*иg ngực lấy ra Thiên lân, vận khí dọc theo bên cạnh Thiên lân đem tầng dưới hộp mở ra, một chùm sáng rực rỡ bắn ra, Dạ Dao Quang mở hộp, bên trong thực sự là ba mươi sáu viên ngũ hành châu xếp đầy bốn cột và chín hàng!