Nhưng mà, đến lúc nàng quyết tâm làm thì bị hạ độc thủ, đến chết nàng vẫn chưa biết là ai ám hại nàng. Nàng chết thực an tường, vừa cảm giác được liền không thể tỉnh lại, thậm chí không biết chính mình đã ăn cái gì để trúng độc.
Tụy Y cho rằng chính mình như vậy chết đi, nhưng là nàng sau khi chết bị nhốt lại tại một nơi không thấy ánh mặt trời, nơi đó là một giếng cạn. Không biết trải qua bao lâu, nàng nhìn thấy lại có thi thể cung nữ bị ném xuống, nàng mới biết được nàng đã thành quỷ. Nàng không thể bay bay ra khỏi miệng giếng cạn này, cũng may hai mươi năm này, người bị ném xuống giếng không ít, nàng phải dựa vào chút tàn hồn hoặc âm khí để duy trì.
Đến nửa tháng trước có người gọi nàng ra: “Người nọ nói, chỉ cần ta làm theo lời hắn, sẽ có người đưa ta đi đầu thai.”
“Ngươi có tâm nguyện gì?” Dạ Dao Quang nghe xong, liền hỏi.
Tụy Y đối với Dạ Dao Quang nói: “Ta chỉ muốn biết là ai đã hại ta, làm một con quỷ minh bạch.”
Không cần báo thù, nhưng so với việc tìm kẻ thù cũng là điều khó khan. Muốn bị Tụy Y là bị ai ám hại, phải đi thăm dò nguyên nhân cái chết của Đức Minh Thái tử. Đức Minh Thái tử không hẳn là bị ốm chết.
“Ngươi là người thông minh, ngươi phải hiểu rõ chuyện này để tra ra được không phải ngày một ngày hai.” Dạ Dao Quang nhíu mày nói, “Ta nhận lời ta sẽ đi thay ngươi điều tra rõ, ngươi nếu là tin được, ta đưa ngươi vào luân hồi trước. Đợi cho đến khi điều tra rõ sau, ta tự nhiên sẽ mở đàn nghĩ cách, báo cho ngươi biết.”
Tụy Y suy nghĩ một lúc, cũng không có bao nhiêu do dự liền đáp ứng. Nàng không có gì oán niệm hận, chẳng qua có một cỗ chấp niệm. Trên thực tế, bị ám hại ở trong cung không thể đi oán trời trách đất, chỉ tự trách mình thủ đoạn không đủ, đầu óc không đủ, số phận không đủ.
Dạ Dao Quang thở dài nhẹ nhõm một hơi, bấm ngón tay tính tính ngày, hôm nay vừa đúng còn có canh giờ phù hợp. Cho nên, nàng cùng Ôn Đình Trạm dùng xong bữa tối, liền rời khỏi thành, đi ngoại ô tìm một địa phương thích hợp tiễn Tụy Y.
“Nguyên lai không phải là muội hạ bộ, mà là chàng.” Dạ Dao Quang sau khi trở về đối với Ôn Đình Trạm nói. Tra nguyên nhân cái chết của Đức Minh Thái, chuyện này tất nhiên là nhờ tài năng của Ôn Đình Trạm, “Sâu xa có liên lụy đến nguyên nhân cái chết của Thái tử, nhiều năm trôi qua như vậy, ngay cả bệ hạ cũng không có hoài nghi, người này có thể ám hại Thái tử, chỉ sợ không phải người bình thường. Còn có, chúng ta có thể nói cho Sĩ Duệ?”
“Hắn có nên biết chuyện này.” Ôn Đình Trạm gật đầu, huống hồ chuyện này còn phải để Tiêu Sĩ Duệ chính mình ra tay.
“Muội còn tưởng có thể mượn chuyện này đem sau lưng người bắt được, nguyên lai nhân gian căn bản là do Túy Ông, không ở rượu.” Căn bản chuyện này không phải hướng về nàng mà tới.
“Nữ quỷ này, hẳn là Nguyên Dịch đưa tới.” Ôn Đình Trạm giờ phút này cũng hiểu rõ, không phải Nguyên quốc sư người đưa tới, “Nguyên Dịch muốn đem ta đẩy vào hiểm cảnh.”
Thái tử cái chết, chỉ sợ liên lụy trọng đại.
“Hắn đã ra tay, chàng không trở về kính hắn sao?” Dạ Dao Quang bắt lấy một quả lựu, nhẹ bóc vỏ, ăn lựu, nhàn nhã hỏi.
“Vi phu há có thể để phu nhân thất vọng.” Ôn Đình Trạm khóe môi khẽ nhếch.
“Chàng muốn thế nào ép buộc hắn?” Dạ Dao Quang hào hứng bừng bừng hỏi.
“Nhổ sạch răng, bắt hắn nuốt vào trong bụng, còn phải cảm kích ta.” Ôn Đình Trạm ánh mắt sâu ngưng, có một loại nội liễm quang hoa lưu chuyển.
Dạ Dao Quang một bộ chờ mong vô cùng biểu cảm.
Ôn Đình Trạm không có nói tỉ mỉ: “Không vội, chúng ta trước đem sự tình giải quyết, chuyện này còn chưa có an bày xong, nói với muội, ngày sau liền không quá vui nữa.”
“Giả thần bí.” Dạ Dao Quang không dối gạt thì thầm một tiếng, cũng không có truy vấn, mà là nói, “Trạm ca, Đình tỷ nhi như vậy không phải là biện pháp, Nguyên Dịch này xuất chiêu nhưng là cho ta cảnh tỉnh. Hôm nay Nguyên Dịch có thể lợi dụng Đình tỷ nhi, như vậy ngày mai người của Nguyên quốc sư chưa hẳn không thể.”
“Muội nghĩ như thế nào?” Ôn Đình Trạm thăm dò hỏi, “Không phải nói Lôi cô nương hồn phách đã tan?”
“Ân, cho nên muội tính toán bổ hồn.” Dạ Dao Quang thận trọng nói, “Xiêm y rách nát của người nghèo khổ, đều có thể vá lại bằng kim chỉ.”
Dạ Dao Quang dùng hình tượng so sánh, Ôn Đình Trạm chớp mắt liền hiểu, hắn nhíu mày nói: “Ý của muội là muội muốn dùng hồn phách khách bù lại cho hồn phách Lôi cô nương?”
“Đúng vậy.”
“Như thế, chẳng lẽ không vi phạm thiên đạo sao?” Ôn Đình Trạm lo lắng.
“Muội tất nhiên có biện pháp tránh né.” Dạ Dao Quang cười trấn an, “Muội tính toán đi bắt một đám ác quỷ, dùng ác quỷ hồn, nếu có đánh mất hồn mất vía cũng không ngại.”
“Dùng ác quỷ hồn phách bổ hồn cho Lôi cô nương, đối với Lôi cô nương có thể có ảnh hưởng?” Ôn Đình Trạm lại hỏi.
“Yên tâm đi, muội sẽ trước tiên sẽ tinh lọc.” Dạ Dao Quang cười nói, “Cho nên ta nói là một đám ác quỷ, mà không là một ác quỷ. Đưa bọn họ luyện hóa, coi như là thay thiên trừ hại, sau đó theo quy tắc thiên đạo, mỗi một chỉ lưu lại một ít, cuối cùng dùng công đức xâu chuỗi, như thế chúng nó liền tương đương với là một luồng lực lượng, không có chút gì ý thức tự chủ, cũng sẽ không thể đối với Đình tỷ nhi tạo thành tổn thương. Đến khi hồn phách Đình tỷ nhi bổ toàn, nàng sẽ giống như người thường, ảnh hưởng duy nhất của nàng là nàng khả năng trí nhớ không đầy đủ.”
Tinh lọc hồn phách, liền tương đương với sinh ra một anh nhi, vẻn vẹn chính là một cái cầu, chung quy không phải là hồn phách Lôi Đình Đình, bị những thứ kia theo dọa rơi hồn phách không tìm thấy trí nhớ, chỉ sợ cả đời cũng không có khả năng tìm về.
Đây là một cái đại công trình, Dạ Dao Quang cũng là đã nghĩ tới, nhưng vẫn luôn không có thực hiện, một là để thực hiện được thực sự không dễ dàng, hai là nàng không xác định Lôi Đình Đình sau khi bổ hồn sẽ bình thường, vẫn là như hiện giờ vô ưu vô lo như vậy cũng. Một khi Lôi Đình Đình bình thường, Dạ Dao Quang sẽ xem qua trí nhớ của nàng, tuy rằng không hoàn chỉnh, nhưng vẫn như cũ sẽ có cha nương của nàng, như vậy nếu dư luận xôn xao, liền chỉ cho rằng bọn họ muốn bịa đặt một lời nói dối thiện ý, cũng để che dấu, không cần thẳng thắn thành khẩn bẩm báo.
Có đôi khi người bình thường thật sự không bằng một người ngốc, có hạnh phúc thực sự.
Nhưng lúc này đây Nguyên Dịch đưa Tụy Y tới làm Dạ Dao Quang ý thức được, nàng không thể để Lôi Đình Đình vô ưu vô lo như trước. Hơn nữa nàng phí một phen khí lực, để Lôi Đình Đình bình thường đứng lên, Lôi Đình Đình chính là có thể tự mình gánh vác hành vi cùng trách nhiệm của mình. Ngày sau nàng tự nhiên là có thể giúp thì giúp, nhưng không cần ở cạnh Lôi Đình Đình.
“Sẽ không làm bị thương đến muội chứ?” Ôn Đình Trạm cuối cùng hỏi vấn đề này, cũng là câu hỏi nghiêm túc nhất.
“Bất quá là tiêu hao một ít tu vi, chàng để muội tẩm bổ vài lần, nguyên khí liền trở lại.” Dạ Dao Quang cũng rất nghiêm túc trả lời.
Ôn Đình Trạm cẩn thận suy xét một chút, suốt ngày đề phòng như hiện tại, ngày sau nói không chừng đâm ra một cái sọt, còn không bằng dùng một lần đem sự tình giải quyết, nhưng hắn lại nói: “Chuyện bắt ác quỷ này, muội hãy để Tiểu Dương mang theo Liên Sơn đi, người làm sư phụ, muốn có sự coi trọng cần phái bọn hắn làm mới thành.”
Dạ Dao Quang mặt mày vui vẻ: “Muội cũng đang có ý này.”
Nàng kỳ thực hiểu rõ Ôn Đình Trạm sợ nàng tự mình đi làm tất cả mọi việc, lại đυ.ng phải chuyện giống như Nguyệt Cửu Tương, như vậy nàng lại không hạ được quyết tâm.