Quái Phi Thiên Hạ

Chương 866

“Thấy sự cảnh giác của chàng, bọn hắn chắc chắn sẽ để ý, hơn nữa tạo cho bọn hắn cơ hội giao thủ. Kỳ thực chàng là cố ý, vì để kiểm tra phẩm hạnh của chàng, có phải hay không họ tra ra một ít manh mối đằng sau, chịu khai ra đồ đã trộm cướp.” Dạ Dao Quang lại nghĩ đến điểm này.

“Điều này thực sự là có chủ ý.” Ôn Đình Trạm cười nói với Dạ Dao Quang, “Dao Dao yên tâm, vô luận ta làm việc kinh thiên động địa cỡ nào, nếu như không nắm chắc phần thắng, ta đều sẽ không làm. Bởi vì ta không sống cho riêng mình, ta có muội chính là mối bận tâm duy nhất, phần vướng bận này sẽ làm ta càng quý trọng bản thân mình.”

“Thật sự là lớn tới từng này cũng chưa gặp qua người nào đáng sợ như chàng.” Dạ Dao Quang sợ hãi nhìn chằm chằm hắn.

“Đây là tự tin.” Ôn Đình Trạm nhấn mạnh.

“Được rồi, tự tin.” Dạ Dao Quang liên tục gật đầu, “Như vậy Ôn đại nhân thừa tự tin, chàng tối nay muốn ăn cái gì, muội sẽ làm cho chàng ah?”

“Chà, Dao Dao làm cái gì ta cũng đều thích ăn.” Ôn Đình Trạm cười.

“Tốt, muốn cơm no áo ấm, chính mình phải động tay. Ôn đại nhân, quy củ cũ.”

Cái gọi là quy củ cũ, chính là Ôn Đình Trạm đến phòng bếp trợ thủ, rửa rau, nhặt đồ ăn, nhóm lửa; Dạ Dao Quang phụ trách cầm muôi. Vì thế Dạ Dao Quang liền lôi kéo Ôn Đình Trạm đi tới phòng bếp, đem hết hạ nhân đuổi ra ngoài, lưu lại hai người bọn họ. Hạ nhân lần đầu tiên nhìn thấy tình hình như vậy, nơm nớp lo sợ đứng ở cửa, trong lòng đặc biệt không yên, bọn họ có phải hay không nhanh chóng thất nghiệp rồi?

“Các ngươi đừng lo lắng, thiếu gia cùng cô nương thường xuyên như vậy.” Ấu Ly đứng ở bên ngoài, nhìn mọi người sắc mặt không đúng, vội vàng trấn an. Ở Ôn trạch hồi lâu, Ấu Ly đã nhìn quen mọi chuyện lạ của hai vị chủ tử này.

“Ấu Ly cô nương, thiếu gia cùng cô nương như thế nào lại yêu thích làm như vậy...” Tiểu nha đầu mới tới, dè dặt cẩn trọng hỏi.

Ấu Ly ánh mắt dừng ở trong phòng bếp: “Các ngươi không có thấy, thiếu gia cùng cô nương như vậy rất khoái lạc sao?”

Ánh mắt mọi người đều rơi vào trong bếp, nhìn thiếu gia rửa rau, đem những đồ ăn tốt đưa cho cô nương. Cô nương liền tiếp nhận, phát huy đao công chặt chặt thái thái vài cái đều đều nhưng lại rất mau. Đợi đến khi đồ được rửa sạch và sắp xếp. Thiếu gia đi xem lửa bếp, mà cô nương đem cá thịt cần tẩm ướp hoặc là dùng gia vị trộn đứng lên xử lý, lại đem các nguyên liệu nấu ăn phân phối ra bát, giờ phút này lửa cũng được nhóm lớn, cô nương liền khích lệ thiếu gia một câu. Thiếu gia đứng dưới ánh lửa cười như thái dương lộng lẫy. Một bên đốt lửa, một bên cười nhìn cô nương. Cô nương thỉnh thoảng ngẩng đầu, cũng cười với thiếu gia.

Hình ảnh như vậy ấm áp mà lại ngọt ngào, giống như ánh sáng rơi ở sơn tịch dương, chẳng những lộng lẫy in vào nhân tâm còn làm cho những người đứng ngoài thấy ấm áp, tất cả mọi người không khỏi hâm mộ.

Bọn họ đều sinh ở các hộ nghèo, trong nhà phụ thân hoặc là trượng phu đều sẽ không đến phòng bếp hỗ trợ, ngược lại không phải nhà giàu nhân gia sợ tới phòng bếp là phá quy củ, mà là gia môn ở bên ngoài làm việc đã mệt chết mệt sống, trở về tự nhiên là đã đem đồ ăn tốt, có ai rảnh rỗi như vậy làm trợ thủ cho thê tử. Khi nông trang nhàn, vì cuộc sống gia đình, cũng sẽ nghĩ cách đi bên ngoài làm công tăng thêm tiền thu.

Thiếu gia, thật đúng là nam tử tốt nhất thế gian này. Chẳng những có thể cho cô nương một cuộc sống sinh hoạt an nhàn, hơn nữa cho dù cô nương làm cái gì, thiếu gia đều có thể bỏ qua.

Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm làm không nhiều lắm, bốn món mặn một canh, hai phu thê bọn họ cùng Lôi Đình Đình ba người, hạ nhân thì ăn đồ ăn của chính họ làm, Dạ Dao Quang tính làm, bọn họ ăn cũng sẽ không yên.

Cơm nước xong, tới thời điểm đi tản bộ, Dạ Dao Quang hỏi: “Về việc Đình tỷ nhi, chàng đã nhận lời Toàn Diệu, vậy chàng nghĩ biện pháp đem nàng ở lại trong nhà chúng ta đi.”

Tuy rằng là hai người thông minh cùng cẩn thận lập hứa hẹn tuy không nói ra miệng, nhưng Dạ Dao Quang là tin tưởng Ôn Đình Trạm cũng sẽ không bởi vì đối phương không có mở miệng liền bội ước.

“Ta đã tấu xin bệ hạ, bệ hạ hôm nay cũng đã đáp ứng.” Ôn Đình Trạm vuốt cằm, “Về phần Lưu cô cô, ngày mai nàng sẽ hồi cung.”

Hai người đang nói về chuyện Lưu cô cô, liền gặp Lưu cô cô đang đi tới sau khi dỗ Lôi Đình Đình ngủ. Lưu cô cô đứng trước mặt Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm quỳ xuống.

Dạ Dao Quang buồn bực, Ôn Đình Trạm đăm chiêu: “Lưu cô cô, tại sao phải hành đại lễ như vậy?”

“Ôn đại nhân, nô tì khẩn cầu Ôn đại nhân thu nhận Lưu lão nô.” Lưu cô cô đối với Ôn Đình Trạm lại vái một cái.

Dạ Dao Quang nhếch mày, đây là không muốn hồi cung, muốn ở lại phủ bọn họ a.

“Lưu cô cô.” Ôn Đình Trạm cúi thân người, tự mình nâng đỡ Lưu cô cô đứng lên, “Điều này không hợp quy củ.”

“Ôn đại nhân, nô tì mặc dù thân ở cung đình hơn hai mươi năm, liên tục bo giữ mình, không gom bất luận cái gì của chủ tử, từ cung nữ nhỏ đến Ngự hoa viên đại cung nữ, luôn luôn làm việc chăm chỉ. Nô tì sẽ không làm vật dư thừa, phu nhân cũng đang thiếu một ma ma quản sự có kinh nghiệm.” Lưu cô cô sắc mặt thản nhiên, ngữ khí ddeuf đều nói.

Nói vài ba câu đem chính năng lực cùng giá trị của mình thể hiện, cùng sự hữu ích khi lưu lại bà đối với Ôn Đình Trạm. Có thể không dựa vào bất luận một thế lực nào ở thâm cung bên trong mà còn sống đích xác có chút bản lãnh. Tuy rằng hai mươi mấy năm Lưu cô cô cũng mới làm đến đại cung nữ, năng lực của nàng cùng thủ đoạn hẳn nhiên là có.

Bản triều đối với cung nữ chỉ hạn chế tuổi tác nhập cung, cũng không có cụ thể quy định cung nữ bao nhiêu tuổi có thể rời cung, cơ bản đều là xem trong cung có hay không có đại hỷ sự hoặc đại sự kiện, hoàng đế hoặc thái hậu cố ý thả một đám cung nữ rời cung, mới quy định tuổi tác ra cung. Nếu chưa đủ tuổi đáp ứng, cung nữ muốn rời khỏi hoàng cung cũng chỉ có thể là sau khi chết.

Lưu cô cô nhìn hơn ba mươi, gần bốn mươi tuổi, nàng làm cung nữ cũng hai mươi mấy năm. Bản triều cung nữ trừ phi là tội thần, bình thường chọn thấp nhất tuổi tác là mười tuổi, Lưu cô cô không thể là tội thần chi nữ, như vậy bà hiện tại không đầy bốn mươi tuổi.

“Lưu cô cô, mối quan hệ của bản quan cùng Thuần vương điện hạ, muốn một cung nữ trong cung không phải là khó.” Ôn Đình Trạm thanh đạm nói, “Nếu không phải Dao Dao bên người thật sự cần, bản quan vì sao phải vì ngươi mà phí tâm tư?”

“Đại nhân, là nô tì lời nói bất kính.” Lưu cô cô ngẩng đầu, nhìn Ôn Đình Trạm, lại thẳng thắn, “Trong cung tình thế phức tạp, một người mang nhiều khuôn mặt, mỗi khuôn mặt mỗi chủ tử, có người là từ nhỏ đã có hai mặt, có người thì là bất đắc dĩ. Một số chỉ muốn có cuộc sống tốt hơn, một ngày không biết thay biết bao nhiêu khuôn mặt. Ngày lâu liền chính mình cũng không biết đâu mới là gương mặt thật, mà chủ tử nào là chủ tử nên cần trung thành. Thuần vương điện hạ chính là nam tử, nếu người điện hạ chọn lựa là người tâm phúc, người này vĩnh viễn đứng thứ nhất trong lòng Thuần vương điện hạ. Nếu là người điện hạ chọn lựa không phải là tâm phúc, chỉ sợ Thuần vương điện hạ cũng không rõ ràng người ấy có bao nhiêu khuôn mặt, những người này đều không thích hợp để ở cạnh bên người.”