Đương nhiên, sơn trưởng cùng các thầy giáo đều không biết bài thi hàng năm của Dạ Dao Quang đều do Ôn Đình Trạm làm hộ. Nếu tự cô đi thi đừng nói là cử nhân, tú tài cũng chưa chắc có được.
“Trạm ca, đến trường thi nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.” Dạ Dao Quang nhìn người thiếu niên đang đứng trước mặt mình, cậu đã cao hơn cô một cái đầu. Hai năm trôi qua, thiếu niên cũng đã mười lăm tuổi, gương mặt của cậu đã hoàn toàn trưởng thành, dung nhan kia thanh khiết, tinh xảo, hợp với đôi mắt sâu thẳm như ẩn núp trong đầm sâu chỉ có thể nhìn thấy những tia sáng như trân châu đen.
Nam nhân xinh đẹp tuyệt trần, thế gian không có được người thứ hai.
Cũng chỉ có thiếu niên trước mắt mới có thể gánh nổi mười bốn chữ trên.
“Dao Dao yên tâm, ta đã biết.” Ôn Đình Trạm để mặc cô tỉ mỉ sửa sang lại vạt áo cho mình, ánh mắt rũ xuống ôn nhu nhìn cô. Vào lúc cô đang muốn buông tay xuống, cậu liền ôm chặt lấy eo cô, sau đó bờ môi áp sát, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
“Chờ ta.”
Lưu lại hai chữ, Ôn Đình Trạm dứt khoát xoay mình lên ngựa, cậu sợ nếu còn tiếp tục như vậy, sẽ không thể rời khỏi cô để đi thi. Hai năm qua, trừ ban đêm ra gần như bọn họ nửa bước cũng không rời. Cho tới bây giờ, Ôn Đình Trạm cũng chưa từng nghĩ rằng cậu lại có thể sớm chiều ở cùng một người bất luận là bao lâu cũng không thấy chán. Dù mỗi ngày cuộc sống đều lặp đi lặp lại như vậy cũng vẫn cảm thấy không đủ, chỉ muốn người đó luôn ở bên cạnh mình, những cái khác đều không quan trọng, hơn nữa hai năm nay yên bình an tĩnh càng khiến cậu không thể rời bỏ cô.
Cũng may chỉ là đi thi thử khoảng nửa tháng, nếu có thể cậu thực sự không muốn rời xa cô dù chỉ một ngày.
Dạ Dao Quang đứng dưới tán phong đỏ rực, nhìn Ôn Đình Trạm đã thúc ngựa đi xa. Cậu mặc một bộ trường bào màu xanh, cưỡi trên con ngựa trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời của mùa thu càng lúc càng xa, cô không kiềm chế được cất bước đuổi theo.
Đuổi tới cửa thôn, nhận thấy bóng người của cậu đã biến mất sau khe núi, cô mới thất thần dựa vào thân cây bên cạnh. Cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ rằng có một ngày mình lại nhớ thương da diết một người đến vậy, không thể buông bỏ được.
Ngay lúc Dạ Dao Quang chuẩn bị xoay người, tiếng vó ngựa dồn dập một lần nữa lại vang lên. Cô lập tức ngẩng đầu liền thấy thiếu niên đã thúc ngựa đi xa đang chạy như bay về phía mình, hoàn toàn không có ý muốn dừng lại. Cho tới khi đến gần, thiếu niên phong thái thanh nhã mới một tay nắm dây cương, cúi người đưa tay còn lại tới trước mặt cô.
Ánh mắt Dạ Dao Quang lập tức sáng rực, cô không chút do dự đưa tay ra, cùng cậu mười ngón tay nắm chặt, mượn lực của cậu bay vọt lên. Làn váy ở giữa không trung xòe ra, rơi vào phía sau lưng cậu, mà Tuyệt Trì đúng lúc xoay một cái. Dạ Dao Quang xoay người, hai tay nắm chặt lấy eo cậu.
“Cô nương mau đón lấy.” Dường như đã sớm chuẩn bị xong, lúc này Ấu Ly chạy tới ném bọc quần áo nàng đã vội vàng chuẩn bị cho Dạ Dao Quang.
Cô nhanh chóng bắt lấy, con ngựa lập tức chạy đi. Dạ Dao Quang quay đầu lại phất phất tay với Ấu Ly: “Mọi chuyện trong nhà giao cho ngươi!”
Việc thu hoạch vụ thu để Ấu Ly quản lý, có một trợ thủ đắc lực như vậy chính là bớt đi được rất nhiều lo lắng.
“Vì sao chàng lại đổi ý?” Hai tay Dạ Dao Quang ôm chặt lấy eo Ôn Đình Trạm, dán mặt trên lưng cậu.
Cô đã từng nói muốn cùng Ôn Đình Trạm đi thi, đứng ngoài trường thi chờ cậu, nhưng nói thế nào Ôn Đình Trạm cũng không đồng ý. Mặc dù cô không biết tại sao nhưng dù sao đây cũng là kì thi của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang cũng không muốn làm ảnh hưởng đến cậu nên mới lui một bước đồng ý. Nếu không, Ôn Đình Trạm cũng sẽ không kéo dài tới hôm nay mới lên đường. Vòng đầu của thi Hương sẽ diễn ra vào ngày mùng chín tháng tám, hôm nay đã là ngày mùng ba tháng tám. Trường thi ở phủ thành, là nơi ở của Bố chánh sứ, đi nhanh nhất cũng phải mất ba ngày, ngay cả Vương Nhất Lâm - thư đồng của Ôn Đình Trạm đã được phái đi trước để chuẩn bị sắp xếp.
“Đối với nàng, ta có bao giờ thắng nổi?” Giọng nói của Ôn Đình Trạm từ phía trước bay tới:
“Cuối cùng ta cũng không nỡ bỏ qua sự quan tâm của nàng.”
“Vậy lúc trước vì sao chàng lại không cho muội đi?” Dạ Dao Quang cau mày lại hỏi.
“Đến lúc đó nàng sẽ biết.” Ôn Đình Trạm cũng không giải thích, chỉ thúc ngựa tăng nhanh tốc độ.
Ba ngày sau, Dạ Dao Quang đã đến bên ngoài trường thi. Lúc đi tới chỗ ở của bọn họ, cô mới hiểu vì sao Ôn Đình Trạm lại không muốn cô theo cùng. Hai người thừa dịp trời tối đến nơi này nhưng không nghĩ rằng trước khi đến được chỗ ở của mình lại phải đi xuyên qua một phố bán hoa. Nhìn những cô nương trang điểm lộng lẫy đang mời chào quan khách, không ngại hở ngực lộ lưng, ca từ da^ʍ mỹ ướŧ áŧ còn có đủ loại quan khách đang ra ra vào vào, thậm chí không ít người có học còn hiểu rõ hoa lâu, chân mày Dạ Dao Quang nhíu lại thật chặt.
Vừa nhìn thấy Vương Nhất Lâm, cô liền vỗ đầu hắn mắng một câu: “Ta để ngươi tìm một chỗ ở gần trường thi, ngươi lại tìm một chỗ như vậy sao?”
“Cô…” Nhìn thấy Dạ Dao Quang đã đổi một thân nam trang, Vương Nhất Lâm hết sức lo sợ, vội vàng nói:
“Cô nương, nơi này chỉ cách trường thi một con đường, lui về phía sau con đường này, đi thêm thời gian một chén trà là đến nơi.”
“Cái gì?” Dạ Dao Quang kinh ngạc.
“Trường thi ở các nơi khác đều như vậy.” Ôn Đình Trạm nắm lấy tay Dạ Dao Quang đi vào trong viện của bọn họ. Căn nhà này có hai lối vào, diện tích tương đối nhỏ nhưng đưa lưng về phía phố bán hoa, cũng coi như là chỗ ở thanh tịnh nhất xung quanh trường thi.
“Viện này không tệ.”
Có thể tìm được chỗ ở như thế này, hơn nữa còn thuê được đã là vô cùng hiếm thấy.
“Tại sao bên ngoài trường thi lại có nhiều hồng lâu như vậy?” Rửa qua mặt mũi, vào lúc chờ cơm tối, Dạ Dao Quang rốt cuộc không nhịn được liền hỏi.
Ôn Đình Trạm mỉm cười: “Khoa thi từ thi Hương đến thi Hội một đường trắc trở đợi đến lúc yết bảng ít nhất cũng phải nửa năm, có một số học sinh muốn lấy văn để kết bạn nên đã chạy tới trường thi trước thời hạn nửa năm hoặc là một năm. Trước kì thi có giai nhân thức đêm thêm hương, có thể làm giảm áp lực thi cử của bọn họ, sau khi thi lại có mỹ nhân ở bên, có thể xua tan sự cô đơn trong lúc chờ yết bảng của bọn họ, như vậy tại sao lại không làm? Xưa nay triều đình luôn ngầm cho phép có hoa lâu bên ngoài trường thi.”
Dạ Dao Quang trợn to hai mắt không thể tưởng tượng nổi, kiếp trước cô chưa từng tìm hiểu những thứ này vì dù sao cũng là hai thời đại khác nhau. Ở thời đại này, đây cũng là lần đầu tiên cô đến gần trường thi, không ngờ từ trước đến nay còn có quy định bất thành văn như vậy, điều này quả thực không chính đáng!
“Những người này cả ngày chỉ biết ham mê tửu sắc, nào còn có lòng dự thi!”
“Dao Dao, việc này chưa chắc đã không tốt.” Ôn Đình Trạm khuyên nhủ.
“Cũng coi như là khảo nghiệm trước kì thi, nếu chỉ thấy sắc đẹp đã không chịu nổi thì cho dù tài hoa có cao hơn nữa, cũng không thể làm được việc gì. Những hoa lâu này đều bị triều đình khống chế, có không ít tai mắt của bệ hạ, chẳng qua là những người này còn không biết mà thôi.”
Nghe được lời này, sự tức giận trong lòng Dạ Dao Quang mới giảm bớt một chút: “Chàng chính là vì vậy nên mới không cho phép muội đi cùng?”
“Ta có kiều thê xinh đẹp ở trong lòng, những thứ son phấn kia sao có thể lọt vào mắt ta được?” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng cầm tay Dạ Dao Quang.
“Nơi đây không còn là phạm vi của chúng ta nữa, sắp đến hội thi Hương, trong triều đình có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm. Hơn nữa ta đã là cái gai trong mắt không ít người, ta không muốn nàng vì ta mà bị cuốn vào trong đó.”