Quái Phi Thiên Hạ

Chương 597: Thánh quang cầu

"Nếu các vị hứng thú như vậy, Đơn mỗ sẽ mang tới một vật." Đơn Cửu Từ quay đầu về phía tùy tùng đứng bên cạnh hắn gật đầu.

Người tùy tùng này ước chừng rời khỏi trong khoảng thời gian một chén trà, tự mình bưng ra một chiếc hộp gấm vóc đặt ở nơi cây Khởi La từng được đặt trên bàn, nay đã được dọn dẹp sạch sẽ. Bốn phía của chiếc hộp gấm vóc này ước chừng có thể trang bị một khối nghiên mực, nó vừa được dâng lên, Dạ Dao Quang khẽ cau mày.

Biểu cảm dù là rất nhỏ ấy vẫn lọt vào mắt Ôn Đình Trạm: "Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là cảm nhận được một luồng năng lượng lúc có lúc không." Ánh mắt Dạ Dao Quang lặng lẽ đặt trên chiếc hộp gấm phía trước, đôi mắt đào hoa diễm lệ hơi híp lại một chút.

Ánh mắt Ôn Đình Trạm cũng hơi lóe lên, tầm mắt rơi vào chiếc hộp vẫn chưa được mở ra kia. Đơn Cửu Từ vẫn tự mình đứng dậy, đi tới dùng hai tay nắm lấy nắp hộp gấm:

"Đơn mỗ tới Tây Vực gặp được một bộ lạc thần bí, bọn họ thờ phụng thánh giáo nhưng thánh giáo đã thất truyền trong hoang mạc. Lần này Đơn mỗ gặp tín đồ tàn dư của thánh giáo, theo họ đi tìm thánh giáo. Có người nói mỗi một người đảm nhiệm thánh nữ Đại tế tư trong thánh giáo đều có pháp lực không ai đoán được, bọn họ có thể dùng pháp lực làm Thánh Quang cầu chuyển động, có thể làm kẻ thù với thần thánh. Con người của Đơn mỗ ta không tin vào những sự việc mơ hồ này nhưng Đơn mỗ lại may mắn có được Thánh Quang cầu trong truyền thuyết..."

Đơn Cửu Từ nói xong liền mở hộp gấm ra, một chùm sáng âm u màu xanh không ổn định phân tán bốn phía, rất nhanh biến mất vào trong Thánh Quang cầu. Đó là một quả cầu tựa ngọc trơn bóng màu xanh sẫm to cỡ nắm tay của nam tử trưởng thành, đế có màu vàng nguyên chất khảm đá quý ngũ sắc, nhìn vừa hoa mỹ vừa thần bí sâu lắng không gì sánh được.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của nó, duy chỉ có Dạ Dao Quang có thể nhìn thấy ma khí nặng nề bao quanh toàn thân nó. Sức mạnh này không phải yêu khí, cũng không phải khí âm sát, nó rất quái dị. Khí ngũ hành không ổn định của Dạ Dao Quang hoàn toàn bị ảnh hưởng, là ma lực thuần túy.

Cái được gọi là thánh giáo chắc là tà giáo của Ma tu, vật này là bảo vật trấn giáo trong giáo của bọn họ, có thể giúp đỡ thánh nữ Đại tế tư tu luyện ma công, cũng có thể làm vũ khí của các nàng như Tử Linh châu của Dạ Dao Quang.

Tự tay chế ngự Tử Linh châu không ngừng bất an trên người, đôi mắt Dạ Dao Quang chăm chú nhìn Thánh Quang cầu, cánh môi xinh đẹp mím nhẹ rồi lại nhìn Đơn Cửu Từ. Hắn đem thứ này từ Tây Vực trở về mà không bị nhiễm bất kỳ loại tà khí nào, chỉ có thể nói rằng bên cạnh hắn có cao nhân có thể khắc chế vật này, thay hắn suy nghĩ biện pháp. Hắn tuyệt đối không thể không biết Thánh Quang cầu rốt cuộc là thứ gì nên hắn mới không có gan dâng lên bệ hạ bảo vật hiếm có trên thế gian này, mà giữ lại cho bản thân, thiết nghĩ giữ lại đến lúc cần thiết lấy ra đối phó với những kẻ không phải người thường.

"Thật coi trọng chúng ta." Dạ Dao Quang do chịu ảnh hưởng của Ôn Đình Trạm mà ngầm biến đổi, mặc dù cô không thích đưa ra chủ ý nhưng tư duy dường như đã dần dần thuận theo Ôn Đình Trạm, nhanh chóng suy nghĩ ra mục đích Đơn Cửu Từ đưa thứ này ra, không nhịn được khẽ mỉm cười, liếc xéo Ôn Đình Trạm.

"Vật gì?" Thấy mọi người đều vây lại, Ôn Đình Trạm thấp giọng hỏi.

"Ma vật." Dạ Dao Quang trả lời hai chữ đơn giản:

"Yên tâm, tuy nó ẩn chứa tà khí cực mạnh nhưng vẫn không thể gây thương tổn cho muội được."

Thứ này hẳn phải cùng cùng cấp bậc với Tử Linh châu nhưng cần người thúc giục. Nếu mời tới một người tu vi tương đương Dạ Dao Quang hoặc Ma tu cao hơn Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang thực sự có vài phần lo lắng, nhưng lúc này thứ đó muốn làm hại cô là điều tuyệt đối không thể.

"Thánh Quang cầu? Rất tinh xảo nhưng vật ấy thật sự có pháp lực?" Người vây quanh xem cũng không tin, người to gan còn dám đưa tay ra sờ. Ngoại trừ cảm giác lạnh như băng ra thì chẳng thấy gì cả.

"Vật ấy Đơn mỗ luôn mang bên mình suốt quãng đường từ Tây Vực trở về, cũng chưa từng xuất hiện những hiện tượng kỳ quái. Đơn mỗ cũng mời không ít người kỳ môn nước ngoài tới tham quan học tập, bọn họ đều nói đây chính là vật của thánh giáo." Đơn Cửu Từ giải thích, sau đó ánh mắt rơi trên người Dạ Dao Quang bên cạnh Ôn Đình Trạm.

"Nói vậy vị này chính là Thiên Khu công tử, người luôn bên cạnh Kỳ Úc công tử như hình với bóng, nghe nói nổi tiếng là người của kỳ môn, khắp người là kỳ thuật, có thể bắt yêu trong tranh. Nếu công tử không ngại cũng lên xem một chút đi, nếu có gì tâm đắc cũng mời vui lòng chỉ giáo."

Dạ Dao Quang chậm rãi đứng lên, cử chỉ của cô chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Ôn Đình Trạm, hai người đã bắt đầu giống nhau.

"Đơn công tử, ta không cần tiến lên phía trước, đã không còn nghi ngờ gì với Thánh Quang cầu trong lời nói của cậu. Nhưng sợ rằng Đơn công tử không biết cái gọi là thánh giáo Tây Vực cũng là một tà giáo không hơn không kém. Vật ấy chính là vật yêu ma, Đơn công tử có thể bình yên vô sự đến hôm nay, người bên cạnh quả rất khá. Không biết Đơn công tử mời người nước ngoài có những ai? Chúng tôi là người tu hành, trừ ma vệ đạo là thiên chức, gặp phải ma vật như thế này dĩ nhiên chẳng quan tâm. Đơn công tử lại luôn mang theo người, thực sự không hợp với người tu hành, Đơn công tử tuy là người quyền quý nhà cao cửa rộng, học rộng tài cao nhưng sợ rằng cũng ít tiếp xúc. Công tử có thể nói cho tại hạ biết những người từng giúp công tử xem đồ vật này, tại hạ cũng tiện xem xem có phải có kẻ nào đó giả danh lừa đảo hay không, dám lừa gạt cả Đơn công tử."

Muốn nói về tài ăn nói, Dạ Dao Quang hoàn toàn có tài ăn nói, cô rõ ràng là quan tâm nhưng thực chất lại hạ thấp giá trị lời nói của người tu hành dưới quyền được Đơn Cửu Từ thu nạp, lại phối hợp với ánh mắt ân cần quan tâm, thật khiến người không cảm kích không được.

Lời nói của Dạ Dao Quang vừa dứt, những người vây quanh Thánh Quang cầu đều không tự chủ được mà lùi nửa bước, đặc biệt là những người đã từng sờ vào Thánh Quang cầu càng cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy,

"Đa tạ Dạ công tử nhắc nhở." Ánh mắt Đơn Cửu Từ hơi lóe lên.

"Đơn mỗ cùng các vị này quen biết đã lâu, bọn họ có bản lĩnh thật sự hay không Đơn mỗ tự thấy vẫn còn có năng lực nhìn người. Bọn họ đã từng nhắc nhở Đơn mỗ, vật ấy không phải là vật phàm nhân có thể sở hữu, đã từng cho Đơn mỗ vật hộ thân, lại từng nói rằng vật ấy chính là vật yêu ma. Nhưng bọn họ nói thẳng vật ấy sẽ không làm hại Đơn mỗ, cũng sẽ không làm tổn hại đến người bình thường, Đơn mỗ đây mới cất ở trong phủ, đây là một vật hiếm thấy khó mà có được nên lấy ra cùng các vị thưởng thức."

"Dạ công tử, vật này là vật yêu ma?" Có người đưa ra nghi vấn:

"Hay là Dạ công tử cho chúng ta mở mang kiến thức một chút, vật này quái dị ở chỗ nào?"

"Đúng vậy, Dạ công tử nói chuyện thật vô căn cứ, tuy chúng ta có thể tin tưởng tính cách của Dạ công tử nhưng chúng ta đều không hiểu đạo, thế gian này không thiếu những người chỉ hươu nói ngựa, nói chuyện giật gân, dòm ngó bảo vật của người khác..."

"Điều này cũng đúng, dù sao thì Dạ công tử tuổi tác còn nhỏ, sợ rằng chưa từng đến Tây Vực..."

Lập tức rất nhiều người cũng bắt đầu nghi vấn Dạ Dao Quang. Họ cho rằng Dạ Dao Quang nhìn ra đây là một bảo vật, những ngôn từ này là muốn dọa Đơn Cửu Từ, khiến Đơn Cửu Từ sợ hãi giao mấy thứ này cho cô, dùng thủ đoạn không quang minh này để đạt được Thánh Quang cầu.