Thiếu niên trước mặt nói chuyện mây mưa thất thường này khiến trong lòng của người từng gϊếŧ vô số người như Quách Kiến Đình cũng phải phát lạnh khi thiếu niên tìm đến kể chuyện xưa cho ông. Cậu từng bước đẩy một đại thần tam phẩm có quyền thế trong tay vào tử địa. Mặc dù ông là quan võ nhưng ông đã sống hơn năm mươi năm, từng bước lên làm đại tướng ở biên cương, trải qua nhiều tranh đấu trên quan trường nhưng đây là lần đầu tiên ông đổ mồ hôi lạnh như vậy.
"Kỳ Úc công tử, lúc bổn quan nghe bệ hạ khâm phong vẫn chưa hiểu ý gì, chỉ cho là bệ hạ yêu ai yêu cả đường đi lối về. Hôm nay gặp mặt, quả không hổ là Kỳ Úc công tử!" Giọng nói của Quách Kiến Đình mạnh mẽ, đôi mắt sáng có thần nhìn chăm chú vào Ôn Đình Trạm.
"Công tử sinh ra ở hàn môn, cũng biết rõ bổn quan là gia chủ, quan hệ thông gia là chuyện tốt của cả hai bên. Lúc này cậu nghĩ rằng bổn quan chỉ vì Đậu gia bất nghĩa mà bỏ đá xuống giếng, ý nghĩ này có phải đã quá kỳ lạ rồi không?"
"Ha ha..." Ôn Đình Trạm cười ra tiếng.
"Quách đại nhân, ông không có lựa chọn nào khác."
"Thật không?" Đột nhiên Quách Kiến Đình đứng lên rồi gọi lớn tiếng với người bên ngoài.
"Người đâu!"
Lúc này hai hàng ăn mặc thống nhất, từng binh sĩ mang theo đao tinh thần phấn chấn chạy vào, đồng thời sắc mặt của đại tổng quản Quách gia cũng trắng bệch chạy vào. Hắn nhìn thấy Ôn Đình Trạm liền dừng lại một chút, sau đó hắn mới đến nói nhỏ bên tai Quách Kiến Đình.
Khuôn mặt Quách Kiến Đình nhanh chóng rút hết máu, cả người ông cứng đờ quay đầu nhìn lại Ôn Đình Trạm vẫn bình thản uống trà, nếu mới vừa rồi ông còn cố gắng chịu đựng sợ hãi thì lúc này vẻ mặt kinh hãi đã không thể che giấu được nữa.
Ngón tay nhỏ dài như ngọc đặt xuống chén trà, Ôn Đình Trạm thản nhiên đứng lên: "Quách đại nhân, ta tới Trực Lệ là vì ta muốn tra rõ nguyên nhân cái chết của Quách cô nương nên ta mới kể chuyện xưa của mình cho Quách đại nhân nghe, hiện tại không ngại nói một chút về chuyện của Quách cô nương cho Quách đại nhân..."
Từ lời kể bình thản của Ôn Đình Trạm, sắc mặt của Quách Kiến Đình lúc trắng lúc xanh, cuối cùng một đôi mắt hổ đều tràn đầy máu.
"Quách đại nhân, là ta ức hϊếp người quá đáng hay là Đậu gia bắt nạt ông quá đáng? Quan hệ thông gia như vậy, ông còn muốn cùng nhau giúp đỡ nữa sao?" Ôn Đình Trạm vẫn cười nhạt như trước.
"Tiểu nhi đã gϊếŧ chết Nhϊếp Khải Hằng." Quách Kiến Đình lạnh lùng nói.
"Đó là con trai trưởng duy nhất của bổn quan."
"Quách đại nhân, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc." Ôn Đình Trạm lạnh lùng nói:
"Ai nói tiểu Quách đại nhân gϊếŧ chết Nhϊếp Khải Hằng, có trưởng tôn điện hạ làm chứng là do Đậu Anh Độ gϊếŧ chết, còn có ai sẽ hoài nghi về chuyện này? Hiện tại chuyện mà Quách đại nhân nên làm chính là dẫn người đến nha phủ, bắt lấy người ám sát trưởng tôn điện hạ và loạn thần tặc tử Đậu Hình có ý đồ mưu nghịch."
Quách Kiến Đình nhìn Ôn Đình Trạm thật sâu, ý sợ hãi trong mắt của ông đã trở nên chân thực. Ông nặng nề chắp tay với Ôn Đình Trạm, sau đó ông phất tay mang theo hai hàng binh sĩ đi đến nha phủ.
Ôn Đình Trạm cười nhẹ nhàng, cậu chậm rãi đi ra phủ tổng đốc rồi đi đến quán trà.
Trong quán trà Đậu Anh Độ đang cùng nói chuyện khách sáo với Tiêu Sĩ Duệ trong mắt của hắn, Tiêu Sĩ Duệ vẫn duy trì nghe sách. Vẻ mặt của hắn đã sắp nhịn không được nữa, mỗi lần hắn vừa nói, Tiêu Sĩ Duệ liền vẫy tay để cho hắn uống trà, uống quá nhiều nước trà nên cũng có chút mắc tiểu. Lúc đầu hắn có thể nhịn được nhưng sau đó hắn nhịn không được nữa, hắn sợ mình không có ở đây, đột nhiên Tiêu Sĩ Duệ lại chạy về phá hủy kế hoạch lớn của phụ thân, vì vậy hắn để người của mình ở lại rồi tự mình đi nhà xí. Hắn vừa mới giải quyết xong đi ra ngoài thì đã bị người đánh cho bất tỉnh.
Ôn Đình Trạm mang theo Đậu Anh Độ rời khỏi quán trà, cậu đến Quách phủ để tụ hợp với Dạ Dao Quang.
"Tiểu Quách đại nhân, ông phải tận lực lợi dụng tên hung thủ này." Cậu trực tiếp ném Đậu Anh Độ cho Quách Tiêu Cương đang thất thần, sau đó cậu rời khỏi Quách phủ cùng với Dạ Dao Quang.
“Lúc này ông ta đã sợ đến choáng váng, chàng giao người cho ông ta, có xảy ra sơ suất gì không?” Dạ Dao Quang có chút không yên lòng.
"Gϊếŧ con trai trưởng của Trung thư lệnh, ông ta bị hù dọa mới là bình thường." Ôn Đình Trạm giải thích.
“Con người đều có ý chí cầu sinh, ông ta muốn sống thì sẽ không xảy ra sơ suất. Đây là Quách gia, nếu như ngay cả chút chuyện này mà ông ta cũng làm không xong, vậy ta cần ông ta có ích lợi gì?”
Dạ Dao Quang liền không có gì để nói: "Bây giờ chúng ta trở về nha phủ sao?"
"Chuyện ở nha phủ đã có Quách Kiến Đình và Sĩ Duệ, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn." Ôn Đình Trạm lắc đầu.
"Vậy chúng ta đi đâu?" Dạ Dao Quang nhìn hướng đi không phải là nha phủ và cũng không phải là nhà của bọn họ, cô liền tò mò hỏi.
"Hôm nay Minh Quang muốn về nhà, chúng ta đi tiễn huynh ấy." Ngay sau đó Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang đi đến cửa thành, đưa Tuyên Lân rời đi trước mắt bao nhiêu người ở cửa thành.
"Chàng cố ý." Lập tức Dạ Dao Quang hiểu rõ.
Dù nói thế nào thì Đậu Hình cũng là quan tam phẩm, sau khi vào ngục chắc chắn sẽ muốn điều tra rõ, hơn nữa sẽ có người vì ông ta mà chăm lo mọi chuyện. Đến lúc đó Đậu Hình luôn mồm cắn Ôn Đình Trạm không buông, dù sao căn phòng kia chính là của Ôn Đình Trạm, đây là sơ hở. Cho nên lúc này có nhiều người đến làm chứng cho Ôn Đình Trạm, cậu thật sự đưa tiễn bạn bè ở bên ngoài. Đúng lúc này lại có thêm người của Đậu gia làm chứng...
"Đậu Anh Hòa!" Dạ Dao Quang ngẩng đầu nhìn về Ôn Đình Trạm.
"Đậu Anh Hòa sao lại bị xúi giục? Đã không có Đậu gia, hắn cũng không thể dựa vào nữ nhi của mình."
"Người này cũng là một người ích kỷ, nếu như Đậu Anh Hòa biết được phụ thân của hắn là do Đậu Hình hại chết, vậy còn quyền thế ở Đậu gia thì sao?"
Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút. Nếu phụ mẫu ruột của hắn bị hại chết bởi thúc ruột chỉ vì quyền lợi gia tộc, từ nhỏ hắn phải ăn nhờ ở đậu và nhìn sắc mặt của thúc ruột mà làm việc, khó khăn lắm mới ngóc đầu lên được, lại phải hi sinh vì gia tộc, hắn bỏ qua Đậu Hình chính là buông tha cho kẻ thù gϊếŧ phụ thân mình. Dù như thế nào thì hận ý của hắn đều không thể ngừng được, hắn căm thù Đậu gia, căm ghét Đậu Hình, hắn là người muốn hủy Đậu gia nhất!
Dạ Dao Quang nhìn sang Ôn Đình Trạm bên cạnh, mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà màu vàng chiếu vào khuôn mặt của cậu, lá liễu rủ xuống bay phất phơ ở ven đường tựa như làm nền cho cậu. Cậu vĩ đại và cơ thể cao lớn như vậy giống như cậu đang nắm giữ càn khôn trong tay, khí thế thôn sơn hà (*) uy nghi.
"Đi thôi, chúng ta đi thăm Đậu Anh Hòa."
Lúc bọn họ đi đến đại lao ở nha phủ, bên ngoài nha phủ có rất nhiều binh sĩ canh gác. Chỉ có Quách Kiến Đình mới có bản lĩnh điều động nhiều binh mã như vậy, người canh gác là thân tín của Quách Kiến Đình, dường như hắn đã được căn dặn nên không ngăn cản Ôn Đình Trạm đi vào.
Dạ Dao Quang không vào, cô chờ Ôn Đình Trạm ở bên ngoài. Không biết Ôn Đình Trạm nói gì đó với Đậu Anh Hòa, chỉ trong thời gian một chén trà, sắc mặt của Ôn Đình Trạm vẫn như trước đi ra ngoài.
Kết quả cuối cùng của chuyện này là do chính tai Đậu Anh Hòa nghe được Đậu Hình và Đậu Anh Độ tính kế ám sát hoàng trưởng tôn, hắn không chịu thỏa hiệp, vì vậy Đậu Hình đã vu oan chuyện năm đó Đậu Hình giật dây quân lính lừa gạt bên trên cho hắn, đồng thời chuyện canh hoa giao ở thọ yến được diễn ra trong phủ cũng là do Đậu Hình gây nên. Lại có Quách Kiến Đình làm chứng tận mắt nhìn thấy Đậu Hình ám sát hoàng trưởng tôn, nếu không phải ông ta chạy đến kịp thời thì chỉ sợ hoàng trưởng tôn lành ít dữ nhiều.
Bằng chứng như núi, cộng thêm Trung thư lệnh âm thầm động tay vì đau lòng thương con nên chẳng có ai dám giúp đỡ Đậu Hình.
***
(*) Khí thế thôn sơn hà: Ý muốn nói khí thế có thể chiếm lấy núi cao và sông lớn.