Rượu này được tẩm bổ bằng khí ngũ hành, đồng thời cũng chứa năm loại khí ngũ hành, có thể hóa giải độc trong người Tuyên Lân, cũng tương đương với quá trình trị liệu từ từ. Tuy không chắc chắn lắm nhưng chỉ cần về sau Tuyên Lân bớt lo nghĩ nhiều, từ từ dùng rượu thay thế thuốc, chưa chắc đã không thể kéo dài đến mười năm, đến lúc đó...
“Tiểu Khu, huynh thật thiên vị, ta đau lòng quá!” Tiêu Sĩ Duệ đùa giỡn như đứa trẻ.
"Ta thiên vị?" Ánh mắt uy hϊếp của Dạ Dao Quang rơi vào chén rượu của Tiêu Sĩ Duệ.
Tiêu Sĩ Duệ lập tức buồn bực bưng chén lên uống, sợ bị Dạ Dao Quang lấy mất.
Mọi người thấy vậy đều cười, Ôn Đình Trạm nâng chén: "Kính Minh Quang một chén, mong Minh Quang sớm ngày hồi phục."
Mọi người đều sửng sốt, sức khỏe của Tuyên Lân không phải điều bí mật, cơ bản không có khả năng phục hồi, bất kỳ ai cũng sẽ không nói với Tuyên Lân những câu như vậy. Đây chính là một lời châm chọc, nhưng Ôn Đình Trạm nói như vậy lại khiến người ta nảy sinh hy vọng. Lòng Tuyên Lân khẽ run, bưng chén rượu lên đáp lễ với Ôn Đình Trạm, không nói gì mà uống hết chén rượu. Vị nho ngọt ngào tản ra, khi hắn nuốt xuống có một cảm giác vô cùng thư thái, dường như thứ gì đó chặn trong ruột hắn cũng theo đó mà trượt xuống khiến hắn thoải mái hơn rất nhiều.
"Cái này..." Một người luôn điềm đạm như Tuyên Lân cũng hơi kích động.
"Rượu này..." Dạ Dao Quang nói nguồn gốc của rượu, sau đón nói:
“Kể từ hôm nay, Minh Quang hãy bớt uống thuốc, mỗi ngày uống một ly rượu. Đến khi cơ thể cậu không còn yếu như vậy nữa, sau khi có thể ngừng dùng thuốc, có lẽ chúng ta còn có thể thử cách khác. Nhưng rượu dù sao cũng vẫn là rượu, có tính mạnh, cơ thể cậu yếu, không thể uống nhiều, mỗi ngày một ly đã là quá rồi.”
Dạ Dao Quang cũng không nói rõ chữa trị cho Tuyên Lân như thế nào, vì cô có mười năm cũng chưa chắc đã tu luyện được đến Hóa Thần kỳ, vì vậy không thể hứa hẹn đơn giản.
Tuyên Lân chậm rãi nhắm đôi mắt hơi ửng đỏ lại, thực ra có thể không cần uống thuốc mới là mong muốn lớn nhất của hắn. Từ khi còn chưa biết nhớ, mỗi ngày hắn đã phải uống những loại thuốc khác nhau, hắn đã rất ghét thuốc. Ban đầu là vì mẫu thân, sau lại vì hắn không thể dứt bỏ thuốc, dần dần thành thói quen.
Nếu có thể khiến sinh mạng đang đến cực hạn của hắn một tháng không cần uống thuốc, có chết hắn cũng không tiếc.
“Mau ăn cơm, đồ ăn nguội hết rồi, ta đã phải chạy lên chạy xuống cả buổi sáng.” Bầu không khí trở nên thương cảm, mọi người đều hiểu nỗi khổ của Tuyên Lân, Tiêu Sĩ Duệ vội cầm đũa lên nói.
Tuyên Lân lại mở mắt, ánh mắt đã bình phục, nhìn về phía Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang có sự cảm kích sâu sắc nhưng cũng không nói gì, tất cả đều không nói thành lời.
Sau khi ăn xong Tần Đôn ngồi trong sân tiếp tục bức vẽ chưa hoàn thiện, Tiêu Sĩ Duệ lại kéo Càn Dương và Văn Du ra ngoài đi dạo. Ôn Đình Trạm tự đẩy Tuyên Lân, Dạ Dao Quang đi một vòng trong nhà cho tiêu cơm, Tuyên Lân đưa Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang đến thư phòng, ở đây có rất nhiều sách của Tuyên Lân.
Có lẽ do Tuyên Lân thường xuyên tới đây, sách ở đây rất phong phú, không chỉ có Ôn Đình Trạm có hứng thú với sách vở, Dạ Dao Quang cũng như vậy. Mọi người mỗi người đều cầm một quyển sách lật xem, yên tĩnh như trong thư viện.
"Doãn Hòa." Đột nhiên Tuyên Lân lên tiếng.
Ôn Đình Trạm cũng ngẩng đầu nhìn về phía Tuyên Lân.
“Thiếu một mưu sĩ không?” Tuyên Lân bỗng nhiên nói.
“Bịch!” Dạ Dao Quang kinh ngạc, quyển sách trên tay rơi xuống đất.
Không phải là điều cô nghĩ đấy chứ, Tuyên Lân muốn làm mưu sĩ của Ôn Đình Trạm? Trời ạ, Tuyên Lân tuy vì thân phận mà không thể làm quan nhưng hắn là người Tuyên gia, người Tuyên gia chỉ phò tá quân chủ. Tuyên Lân muốn làm mưu sĩ của Ôn Đình Trạm, tin tức này truyền ra ngoài cũng đủ để hoàng đế xử chém Ôn Đình Trạm rồi!
Dạ Dao Quang nhìn về phía hai người, hai người dường như đang nói chuyện một cách rất khó hiểu. Dạ Dao Quang không hiểu tại sao Tuyên Lân lại nói như vậy, muốn thử hay kiểm tra? Nhưng Ôn Đình Trạm cũng không phải hậu duệ hoàng thất, căn bản là danh không chính ngôn không thuận, mà triều Đại Nguyên bây giờ tuy đang ngày càng suy sụp nhưng cũng không có hôn quân gian thần nhiễu loạn triều cương, cũng không có dáng vẻ lụn bại. Tuy cô bói một quẻ là phải gấp rút cải cách nhưng cũng không có nghĩa là phải làm đảo lộn trời đất. Tuyên gia xưa nay phò tá quân vương, bọn họ tất sẽ có ánh mắt đặc biệt nhìn người, xem thiên hạ thay đổi. Cô đã từng tính ngày sinh tháng đẻ của Ôn Đình Trạm, không hề có mệnh đế vương, lời này của Tuyên Lân rốt cuộc từ đâu mà đến?
Ánh nắng sau giờ Ngọ từ cửa sổ bay vào, dát một lớp ánh sáng nhạt lên người Ôn Đình Trạm, nụ cười của cậu lóa mắt: “Tuy kiến đang tranh tổ, sâu mọt cắn nhau, nhưng vẫn chưa tới lúc sụp đổ.”
"Nội ưu đã sâu, ngoại xâm sắp khởi, đệ muốn đỡ lấy cái nhà đã nghiêng, mong muốn ngăn cơn sóng dữ như thế nào? Trái lại trở thành loạn thần tặc tử, cật lực chưa chắc đã lấy được lòng người.” Giọng nói của Tuyên Lân vẫn bình thản:
“Dựa vào trí của cậu và lực của ta, mưu cầu thiên hạ có khó gì?
Tim Dạ Dao Quang bỗng chốc nhảy dựng lên, cô không phải người lớn lên trong thời đại này nhưng những lời động trời như vậy khi nghe vào tai lại cảm thấy khó tiêu. Rõ ràng hai người thiếu niên phong hoa bậc nhất này cứ như đang nói chuyện không quan trọng như bàn luận về thời tiết vậy.
Ôn Đình Trạm liếc mắt nhìn Dạ Dao Quang, ánh mắt nhìn về phía Tuyên Lân càng thêm kiên định: “Minh Quang, người huynh muốn không phải là ta.”
"Doãn Hòa, Tuyên gia bắt đầu từ nghìn năm trước, mỗi khi loạn thế sẽ có đứa trẻ dị tượng được sinh ra. Đây là sứ mệnh của Tuyên gia, sự ra đời của ta có nghĩa là thiên hạ sắp loạn, thiên mệnh không thể thay đổi. Người ta phải đợi chỉ lòng ta mới rõ, việc mưu cầu thiên hạ tuyệt không có tình nghĩa đáng nói. Làm người kế thừa Tuyên gia, ta tuyệt đối sẽ không mang suy thịnh và danh dự nghìn năm của Tuyên gia ra làm trò đùa, đệ hiểu đương nhiên ta cũng hiểu.” Tuyên Lân càng nghiêm túc nói.
Ôn Đình Trạm vẫn lắc đầu cười: “Vậy huynh nhìn nhầm người rồi, ta cũng không anh hùng như vậy.”
Điều này cũng không phải do cậu ăn nói lung tung, ban đầu chỉ vì hoàn thành kỳ vọng của mẹ, về sau là muốn đánh bại Liễu gia, đến bây giờ là muốn vì Dao Dao mà tạo phúc cho thiên hạ, mưu hoa chí tôn cho Tiêu Sĩ Duệ. Thực ra từ trước tới nay, đối với quyền lợi, cậu chưa từng mưu cầu.
“Không, Doãn Hòa, trời đã định, không thể xoay chuyển, vận mệnh rồi sẽ đẩy cậu xuống.” Tuyên Lân gằn từng chữ.
“Vậy ta mỏi mắt mong chờ, lòng ta rõ ràng như trăng sáng, mệnh do người không do trời.” Ôn Đình Trạm gập sách lại:
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên quay về học viện thôi.”
Cuộc đối thoại của hai người đến đây kết thúc. Dạ Dao Quang lo lắng, ngồi trên xe ngựa cũng im lặng không nói. Ôn Đình Trạm duỗi tay nắm chặt tay cô:
“Đừng mặt ủ mày chau, có nàng, cho ta thiên hạ ta cũng không cần.”
Kỳ thực bọn họ đều tin “trời định” trong miệng Tuyên Lân, nhưng trong lòng Ôn Đình Trạm hiểu rõ, nếu có một ngày cậu thật sự phải vấn đỉnh chí tôn, cậu tất sẽ không thể có được Dạ Dao Quang. Đây là thiên đạo bất dung, cậu tin chắc rằng dù tương lai có thay đổi như thế nào thì trái tim của cậu vẫn sẽ vĩnh viễn không thay đổi, cậu thà dốc hết tâm huyết chống đỡ giang sơn của Tiêu gia cũng không muốn cứ như vậy mà mất đi cô.
Mất và được từ trước đến nay đều song hành, cắt thịt lóc xương cũng phải mất một thứ, chỉ là không biết nó mất như thế nào mà thôi.