Quái Phi Thiên Hạ

Chương 348: Rượu ngon

Sơn trưởng vừa dứt lời, những người quen biết Ôn Đình Trạm đều quay lại nhìn cậu, kẻ nào không biết cũng nhìn theo ánh mắt của kẻ khác. Trong lúc nhất thời đám người bọn họ liền trở thành tiêu điểm của toàn trường, mà trung tâm nhất dĩ nhiên chính là Ôn Đình Trạm. Đối diện với nhiều ánh mắt soi mói như vậy, sắc mặt của cậu vẫn bình thản, trầm tĩnh.

Sơn trưởng cảm thấy rất yêu thích Ôn Đình Trạm, vì vậy liền vẫy tay, lập tức có đồng tử bưng lên một chiếc khay được che bởi một dải tơ lụa màu đỏ, sơn trưởng nói:

“Từ xưa đến này học viện luôn khen thưởng cho học sinh ưu tú, bộ nghiên bút này là một trong những bộ lão phu thích nhất luôn cất giữ lâu nay, hôm nay ta tặng nó cho Ôn Doãn Hòa, cũng coi như khích lệ trò noi theo tấm gương này để cần cù khổ học.”

Sơn trưởng vừa nói xong, Ôn Đình Trạm liền đứng lên, chậm rãi đi tới giữa đại sảnh. Sơn trưởng tự mình cầm lấy khay gỗ đưa cho cậu. Ôn Đình Trạm giơ hai tay qua đầu, nhận lấy:

“Học trò đa tạ sơn trưởng đã coi trọng, nhất định ta sẽ thật chăm học, thấy người hiền tài sẽ học theo, gặp người không hiền sẽ tự mình suy ngẫm.”

Sơn trưởng tỏ ra rất vui vẻ, tiếp theo lại phát phần thưởng cho mười học sinh ở hạng Giáp, cuối cùng nói vài lời khích lệ với tất cả học trò, sau đó giải tán. Mọi người có thể đi về học xá, nhưng đa số mọi người đều đi đến chỗ dán bảng kết quả xem lại một lần bài thi của Ôn Đình Trạm cùng mười người ở hạng Giáp. Ngay cả Văn Du cũng tiến lên trước nhìn, sau khi xem xong bài của Ôn Đình Trạm lại nhìn qua bài của Dạ Dao Quang. Giữa hai người chênh lệch rất lớn, bất luận là luận điểm hay vào đề đều không giống nhau, nghi vấn trong lòng hắn mới bay đi.

“Cậu vẫn nghi ngờ Doãn Hòa và tiểu Khu gian lận sao?” Thấy Văn Du tỉ mỉ so sánh hai bài thi như vậy, Tần Đôn bên cạnh hắn không khỏi thắc mắc.

“Ta đâu phải người như thế.” Văn Du cười một tiếng.

“Kết quả của tiểu Khu so với biểu hiện ngày thường chênh lệch khá xa. Doãn Hòa là người quan sát rất tỉ mỉ, hiểu rõ lòng người, ta chẳng qua là đang nghĩ liệu có phải Doãn Hòa căn cứ vào lời nói cử chỉ thường ngày của phu tử để đoán ra đề thi hay không. Mà lúc trước tiểu Khu đã chỉ rõ cho ta, không phải vì chuyện đánh cuộc, ta tự nguyện thua cuộc. Ta chỉ muốn biết rốt cuộc ta và Doãn Hòa chênh lệch bao nhiêu.”

“Vậy cậu đã nhìn ra chưa?” Tần Đôn lại hỏi.

“Đã nhìn ra.” Văn Du nói:

“Ý văn của mỗi người thực chất phản ánh tính tình thường ngày của họ. Cậu nhìn bài văn của tiểu Khu mặc dù bắt được luận điểm nhưng lời nói còn khá cứng, đây chính là tác phong từ trước đến nay của tiểu Khu, mà bài văn của Doãn Hòa tinh tế không có một chút tỳ vết nào, cũng giống như con người của cậu ấy nên chắc chắn không phải Doãn Hòa giúp tiểu Khu, chẳng qua là thường ngày tiểu Khu không biểu hiện ra thôi. Còn về chênh lệch của ta và Doãn Hòa…” Dừng một chút Văn Du mới lắc đầu:

“Đó là một trời một vực.”

“Đi thôi, nếu chúng ta so sánh cùng Doãn Hòa, khác gì hộc máu mà chết. Cậu nhìn xem người đứng đầu của hạng Giáp cũng đã khiến chúng ta khó mà nhìn thấy bóng lưng, nhưng văn chương của hắn còn kém xa so với Doãn Hòa.” Tần Đôn suy nghĩ tích cực, hắn không thèm so đo cùng tên khác người Ôn Đình Trạm.

“Cậu nói cũng phải, lúc trước khi còn ở nhà phu tử cũng khen ta học tốt, tổ phụ đã gửi gắm kỳ vọng rất lớn ở ta, là cha ép buộc muốn ta đến học viện khiến ta nhận ra mình không khác gì ếch ngồi đáy giếng. Đến đây mới biết cái gọi là học tốt thực chất cũng chỉ là khá hơn một chút so với người bình thường.” Văn Du nhẹ nhàng nói.

“Có thể do hoàn cảnh nhà ta khá giả, từ khi còn nhỏ cha mẹ đã mời danh sư cho ta, thực ra bất kỳ ai chịu đọc sách nếu lớn lên trong hoàn cảnh giống ta, cũng chưa chắc kém hơn ta.”

“Nhân sinh không phải do con người quyết định, đây chính là trời xanh ưu ái, nói không chừng là do kiếp trước chúng ta làm chuyện tốt cũng nên.” Tần Đôn vừa nói vừa đi theo Văn Du vào tiểu viện của Văn Du và Lục Vĩnh Điềm. Tất cả mọi người đều thích dùng bữa ở học xá tương đối rộng rãi thoáng mát của hai người bọn họ. Theo lời Dạ Dao Quang nói, nơi này có thể làm tăng nhân khí của bọn họ:

“Nếu chúng ta có thể cảm nhận điều đó thì phải biết trân trọng, trở thành một người có thể tạo phúc cho trăm họ.”

“Đúng vậy.” Khoảng cách trong lòng của hai con người cùng chí hướng nhất thời được kéo gần lại rất nhiều.

Sau khi hai người trở lại học xá của Văn Du và Lục Vĩnh Điềm, trên bàn đã bày đầy thức ăn thịnh soạn, vô cùng phong phú, tám món mặn hai món canh khiến người nhìn không khỏi nuốt nước miếng.

“Oa, đây là lầu Nguyên Vị đưa tới, món chân giò thủy tinh ta thích nhất.” Tần Đôn lập tức tiến lên phía trước.

“Cậu mau đi rửa tay ngay.” Tiêu Sĩ Duệ đuổi Tần Đôn đi, sau đó chiếm lấy món chân giò thủy tinh. Lần trước bị tên kia gặm hết sạch, lần này nhất định một miếng cũng không chừa lại cho hắn.

Tần Đôn nuốt nước miếng, nhanh chóng chạy vào phòng bếp rửa tay. Chờ đến khi hắn đi ra, cõi lòng hắn lập tức tan nát khi nhìn thấy Tiêu Sĩ Duệ chia chân giò cho từng người, mỗi người một khối lớn, duy chỉ có cơm trong chén của hắn vẫn là cơm trắng, không khỏi uất ức:

“Điện hạ, ta thì sao?”

“Ây da, phải rồi, còn có cậu nữa. Bổn điện hạ quên mất, trong chén ta còn một chút, cậu có muốn ăn không?” Tiêu Sĩ Duệ cười vui vẻ hỏi.

Tần Đôn nhìn chân giò bị cắn một vòng trong chén, nhất thời lệ rơi đầy mặt.

“Còn nhiều thức ăn như vậy, thiếu đi một miếng chân giò cũng không mất đi một miếng thịt.” Lục Vĩnh Điềm nói.

Tần Đôn liếc nhìn miếng chân giò vẫn còn nguyên vẹn trong bát Lục Vĩnh Điềm, vẫn chưa chạm qua. Hắn vừa mới ngồi xuống, ngay cả đũa cũng chưa cầm lên, vì vậy Tần Đôn vội cầm đũa lên, nhanh chóng gắp lấy miếng chân giò trong bát Lục Vĩnh Điềm.

Mọi người: “…”

“Sao cậu lại cướp của ta!” Lục Vĩnh Điềm bất ngờ.

“Còn nhiều thức ăn như vậy, thiếu đi một miêng chân giò cũng không mất đi một miếng thịt.” Tần Đôn trả lại lời hắn nói.

Lục Vĩnh Điềm: “...”

Dạ Dao Quang thấy vậy liền vui vẻ: “Đừng cãi nhau nữa, hôm nay Trạm ca đứng đầu học viện, để chúc mừng huynh ấy, ta sẽ cho các cậu ăn thỏa thích. Vệ Truất mau đem rượu đến đây.”

“Cậu cho chúng ta uống rượu?”

Mọi người đều cảm thấy bất ngờ, học viện cấm học sinh mang rượu đến, lúc đi vào đều phải kiểm tra. Mặc dù bọn họ có biện pháp để mang vào nhưng nếu bị phát hiện sẽ bị đuổi khỏi học viện nên không ai dám mạo hiểm như vậy, nhưng dù sao bọn họ cũng từng uống rượu.

Khi Vệ Truất và Vương Nhất Lâm đem bình rượu thủy tinh màu tím tỏa ra ánh sáng diễm lệ rót vào chiếc ly trước mặt Dạ Dao Quang, mọi người đều nhìn tới ngây người:

“Rượu này màu sắc thật đẹp, nhưng ta lại ngửi thấy mùi thơm của nho, đây là rượu nho phải không?”

Triều đại này vì không cấm vận biển nên rượu nho cũng thấy không ít, nhưng giá vẫn khá cao.

“Rượu nho có thể so được với rượu của ta sao?” Dạ Dao Quang nâng lên ly rượu.

“Nào nào, mau chúc Trạm ca của chúng ta một ly.”

Mọi người đều hưởng ứng nhiệt tình, rượu vừa xuống bụng, bọn họ liền cảm thấy có gì đó không đúng. Toàn thân như có một sự sảng khoái không nói nên lời, Tiêu Sĩ Duệ lập tức nói: “Cho ta thêm một ly, cho ta thêm một ly.”

“Rượu ngon tuy tốt nhưng cũng không thể uống nhiều, chỉ có một ly thôi.” Dạ Dao Quang nhìn về phía hai chai rượu trống không chép miệng.

Mọi người chưa từ bỏ ý định liền cầm lấy chai rượu dốc ngược xuống, quả nhiên bên trong không còn một giọt, lập tức trong lòng bứt rứt nhìn Dạ Dao Quang.

“Tiểu Khu, rượu này cậu mua ở đâu vậy?” Tiêu Sĩ Duệ vội hỏi.

“Đây là do tiểu Khu tự chưng cất, không có cửa hàng nào bán.” Ôn Đình Trạm nói.