Quái Phi Thiên Hạ

Chương 323: Án mạng

“Gì vậy, sao đột nhiên lại nóng thế nhỉ.” Dạ Dao Quang lấy tay quạt gió.

“Ừm, hơi nóng.”

“Mở cửa ra sẽ hạ nhiệt.” Dạ Dao Quang nhanh chóng xoay người ra mở cửa, chỉ thấy hai người Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn đang ghé tai sát vào cửa nghe trộm, lập tức sầm mặt:

“Hai người nhàn nhã quá nhỉ.”

“Chúng tôi có việc muốn tìm Doãn Hòa bàn bạc.” Tiêu Sĩ Duệ nhanh trí.

Thứ nhất là bởi vì không phòng bị, thứ hai là ồn ào với Ôn Đình Trạm lại không nghĩ đến hai tên nhóc này nghe được hết mọi chuyện. Nếu không phải vừa hay làm dịu đi sự xấu hổ giữa cô và Ôn Đình Trạm, nhất định cô sẽ xử lý bọn họ.

Vì thế ánh mắt cô quét hai người họ xong liền tránh đường: “Vào đi.”

Thả hai người đi vào, Dạ Dao Quang cũng không muốn đứng ở đây, mượn cớ đi xuống phòng bếp đun nước, sau đó rót ba chén trà mang vào liền nghe được giọng nói của Ôn Đình Trạm:

“Chuyện này ta tự có chủ trương, nếu như cần người sẽ tìm đệ giúp.”

“Được rồi.” Tiêu Sĩ Duệ gật đầu, thấy Dạ Dao Quang trở về bèn bưng trà đứng lên:

“Chuyện chúng tôi nói xong rồi, không quấy rầy hai người nữa.”

Nói rồi hắn kéo Tần Đôn đang ăn bánh ngọt đứng dậy rời khỏi căn phòng của hai người họ.

Dạ Dao Quang ngồi xuống cạnh Ôn Đình Trạm: “Chàng định khi nào động thủ với Ninh An Vương?”

“Ninh An Vương rời đi vào ngày đó.”

“Ờ.” Dạ Dao Quang lên tiếng, sau đó mệt mỏi chống lưng:

“Buổi trưa muội không nghỉ trưa, muội đi ngủ đây.”

Ôn Đình Trạm cũng không nói gì thêm, Dạ Dao Quang liền đi ngủ, ước chừng đến cuối giờ Dậu trời đã tối mới tỉnh. Lúc này có lẽ cũng là do thời gian vẫn chưa muộn, ba người đều chưa ăn gì nên đợi ăn cùng với Dạ Dao Quang luôn. Dùng xong bữa tối, mấy người lại nói cười một lúc mới ai nấy đi tắm gội. Dạ Dao Quang ngủ đủ rồi nhưng cũng không muốn trời tối đi lang thang bên ngoài, cũng đi tắm gội rồi sau đó vào phòng vui đùa với con trai.

“Con trai, bộ quần áo này con mặc lâu quá rồi, đều tại mẹ không tốt, quên làm cho con bộ quần áo rồi. Ngày mai mẹ ra ngoài mua ít vải may cho con một bộ.” Vui đùa một lúc, Dạ Dao Quang mới phát hiện bộ quần áo Dạ Khai Dương mặc là bộ mà cậu bé mặc trước khi chết.

“May một bộ quần áo giống cha và mẹ sao?” Dạ Khai Dương có chút hưng phấn hỏi.

Thường phục của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm là do Dạ Dao Quang làm theo kiểu huynh đệ, ngoài các chi tiết nhỏ và dài ngắn không giống nhau, những chỗ khác đều y hệt nhau.

Nghe thấy lời của Dạ Khai Dương, ánh mắt Dạ Dao Quang sáng ngời: “Được rồi, một nhà ba người chúng ta đều mặc giống nhau.”

Vốn dĩ đang đọc sách, nghe thấy lời của Dạ Khai Dương khiến Ôn Đình Trạm có chút không vui, lại nghe thấy câu một nhà ba người của Dạ Dao Quang, trong lòng giống như được thổi một luồng hơi ấm, ấm áp mà thỏa mãn.

Sau đó Dạ Dao Quang lại đốt cho Dạ Khai Dương không ít thứ rồi để Ôn Đình Trạm dạy chút học vấn cho Dạ Khai Dương. Thấy thời gian không còn sớm nữa, Dạ Dao Quang không muốn làm lỡ Ôn Đình Trạm nghỉ ngơi, bản thân cũng nghỉ ngơi theo nhưng bọn họ ngủ đến nửa đêm lại nghe thấy tiếng kêu chói tai:

“Cứu mạng.”

Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm lập tức ngồi dậy trên giường. Dạ Minh châu rọi sáng, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, mỗi người đi mặc quần áo, tùy tiện sửa lại đầu tóc. Dạ Dao Quang thu Dạ Khai Dương vào trong Thiên Lân, sau đó liền mở cửa phòng, đúng lúc Tần Đôn và Tiêu Sĩ Duệ cũng mở cửa.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt Tần Đôn mờ mịt.

Ôn Đình Trạm không nói gì mà đi xem thử, nhìn thấy có học trò cầm theo đèn l*иg chạy theo một hướng rồi xoay người nói với mấy người họ: “Chúng ta đi xem xem.”

Sau đó căn dặn Vệ Truất cũng đã tỉnh dậy đang đứng ở cửa: “Để ý trong viện.”

Lúc này đang hỗn loạn, có thể xảy ra bất cứ chuyện gì.

Nói xong, Ôn Đình Trạm mang theo bốn người Dạ Dao Quang đi theo, lại không ngờ Lục Vĩnh Điềm đã ở trong sân. Mặc dù người vây xung quanh rất nhiều nhưng Dạ Dao Quang khứu giác nhạy cảm đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, Ôn Đình Trạm cũng ngửi thấy mùi như vậy.

Ánh mắt hai người có chút nặng nề, Tiêu Sĩ Duệ thấy được ánh mắt của hai người họ liền hỏi: “Sao vậy?”

“Có phải có người bị gϊếŧ.” Dạ Dao Quang dùng từ suy đoán nhưng giọng nói lại là khẳng định.

Nếu không phải người đã chết rồi, lúc này nhất định đã gọi cho đại phu thường trú ở học viện.

“Tất cả mọi người tản đi, mỗi người trở về học xá của mình, không được tùy tiện ra ngoài, Cao hộ vệ phái người đến canh chừng tất cả học viên.” Lúc này Hòa sơn trưởng tóc tai bù xù, khoác một cái áo, dẫn theo mấy vị phu tử đến xử lý qua loa, nhìn thấy người đứng ở cửa không khỏi trầm giọng ra lệnh.

Một nhóm khoảng ba mươi người đàn ông vạm vỡ, ăn mặc mạnh mẽ, cao lớn, vóc người rắn chắc chắp tay với Hòa sơn trưởng, sau đó ngoắc tay ra phía sau liền có ba mươi bốn mươi hộ vệ chạy lên trước dẫn tất cả mọi người về học xá.

Ôn Đình Trạm thấy vậy cũng định trở về, cậu mới vừa xoay người, nào ngờ Hòa sơn trưởng nói: “Doãn Hòa theo lão phu đi vào.”

Các học viên bị đuổi đi đều không khỏi lộ ra thần sắc ngưỡng mộ nhưng cũng không nói gì. Dạ Dao Quang không biết khi cô đi Lạc Dương loại bỏ vu thuật trên người Tiêu Sĩ Duệ, trong học viện tổ chức cuộc thi hùng biện. Trong cuộc thi này, học trò mới Ôn Đình Trạm xưng hùng xưng bá, không những chiến thắng tất cả học sinh cũ, ngay cả Liên tiên sinh cũng bị cậu khiến cho á khẩu không nói được gì, trở nên nổi tiếng. Hiện tại toàn bộ học viện Bạch Lộc không ai không biết đến Ôn Đình Trạm hay còn gọi là Doãn Hòa.

“Ta vào xem sao, đệ cùng nhóm Tiêu Sĩ Duệ về trước đi.” Ôn Đình Trạm chìa tay vỗ vào tay Dạ Dao Quang. Hành động này lại bị phu tử Sử học nhìn thấy, lập tức trợn tròn mắt.

Nếu không phải thời điểm không đúng, phu tử Sử học chỉ sợ phải lên tiếng trách mắng, trong lòng nghĩ xem ra cảnh cáo trước đây không đủ, trăm năm khó gặp một kỳ tài, không thể bị mang tiếng sai lệch.

Dạ Dao Quang cũng không chú ý đến ánh mắt của phu tử bọn họ, gật đầu rồi đi cùng với nhóm Tiêu Sĩ Duệ. Bọn họ quay về đến viện cũng không có tâm trạng đi ngủ, tất cả đều đợi Ôn Đình Trạm quay về hỏi xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Đợi đến khi trời hừng đông, đợi đến lúc nhận được tin hôm nay được nghỉ học, đồng thời các học viên không được rời khỏi học xá, ba bữa cơm đều do hộ vệ của học viện đem tới.

Mãi đến khi ăn cơm trưa ngày hôm đó, hộ vệ mới rút lui. Bọn họ lập tức đi đến viện của Lục Vĩnh Điềm, trong viện lại không có một ai. Nhưng thân phận Tiêu Sĩ Duệ đặc biệt, nhanh chóng nghe được đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt trầm trọng nói với Dạ Dao Quang: “Đêm qua, Đồng Viên bị gϊếŧ, là Diệp Phụ Duyên làm. Chính mắt Văn Du và Lục Vĩnh Điềm nhìn thấy.”

“Sao lại thế? Diệp Phụ Duyên không phải bị hộ vệ canh chừng rồi sao?” Tần Đôn kinh hãi hỏi.

“Diệp Phụ Duyên học Y học, lúc hắn đi học, trong số dược liệu tiên sinh giao cho bọn họ phân biệt đã bị trộm đi không ít, thuốc này đốt lên có thể khiến người ta hôn mê. Trên người Diệp Phụ Duyên có hộp quẹt, lúc giam giữ không soát người hắn, hắn ta đánh thuốc mê hộ vệ.”