Khi Quân Vi Hoàng

Chương 77: Phiên ngoại thuần thịt dạy dỗ 3: Hoa đào tiên

Tiên giới vẫn không ngừng cống tiên linh đồng xuống Ma giới cho Ma Chủ.

Toàn bộ Ma giới cho rằng Ma Chủ làm vậy bởi vì muốn thị uy, thậm chí là chơi đùa. Nhưng hôm nay Ma giới đã quá lớn, muốn tiêu diệt Tiên giới là chuyện dễ dàng, sở dĩ lưu lại chính là dùng để chơi đùa. Nhìn những thượng thần cao cao tại thượng đồng loạt khúm núm, không chỉ là ma, yêu quái, quỷ yểm cũng hưởng thụ vô cùng.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Ma Chủ ngấm ngầm đồng ý thái độ cầu xin tha thứ này của Tiên giới. Thậm chí còn ngẫu nhiên hỏi, lần này còn có tiên linh đồng đưa xuống không.

Bọn hắn chỉ thấy những thi thể trong tình trạng thê thảm, lại không thấy những linh lính khị Ma Chủ thu thập nổi dậy.

"Ăn đi."

Tần Nghiêu Huyền tìm được thú vui mới, đó là cho Đào Hoa ăn cơm.

Những thứ này là máu tiên linh đồng giống như nàng bị hắn rút ra sau đó cho vào lò thiêu rèn trở thành linh khí tinh thuần, những thứ này ở trong Ma giới tản ra mùi vị làm cho người ta chán ghét. Nàng chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn hắn, gương mặt gầy gò nhìn qua đáng thương vô cùng.

"Ăn đi."

Tần Nghiêu Huyền cười với nàng, bóp chặt cằm nàng, "Hoa nhi cũng biết, chén máu tươi này có bao nhiêu linh khí? Nếu như nàng nghịch ngợm làm đổ, ta sẽ càng gϊếŧ nhiều tiên hơn nữa, sau đó mang máu tới đây đút cho nàng, Hoa nhi muốn như thế sao?"

Nàng yên lặng nuốt xuống chén máu tươi hòa nước mắt này.

Nàng uống càng nhiều, tiên chết càng nhiều. Nhưng nàng không uống, tiên chết cũng không ít hơn.

Ngày hôm đó, Tần Nghiêu Huyền ôm vòng eo Đào Hoa, nhẹ nhàng xoa nắn xem trên người nàng có bao nhiêu lạng thịt, nhìn tiên linh đồng bị cắt yết hầu lấy máu tươi cười khẽ, "Có phải rất cảm động hay không?"

Đào Hoa không cảm động một chút nào, thậm chí rất sợ hãi, nàng nhìn thấy tiên tử một thân trắng thuần giương đôi mắt giận dữ oán hận nhìn chằm chằm vào nàng.

Không phải nhìn chằm chằm Ma Chủ, mà là nhìn chằm chằm vào nàng, hoa đào tiên.

Ta không phải phản đồ, ta bị ép buộc — tiếng nói không bật ra được, ngực bị hung hăng nhéo một cái, Đào Hoa bị đau rêи ɾỉ một tiếng, không ngừng lắc đầu: "Đừng như vậy."

"Muốn ở đây sao?"

Tần Nghiêu Huyền bị bộ dạng chấn kinh của nàng chọc cười, bàn tay cởi lụa trắng mỏng manh trên người nàng ra, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn trơn mềm, còn có mấy vết roi rướm máu chưa khép lại.

Đào Hoa sợ đau, không dám động nhưng tay hắn lại càng lúc càng càn rỡ. Ngón giữa chấm lên đầṳ ѵú hồng nhạt non nớt, lướt nhẹ làm nàng nổi da gà nhưng hắn vẫn cố ý vuốt ve, lúc nhẹ lúc nặng, cho tới khi hai hạt nhũ hoa dựng thẳng nở rộ màu hồng nhuận phơn phớt, bàn tay có thể bóp mạnh, Tần Nghiêu Huyền mới ngẩng đầu nhìn nàng.

Gắt gao cắn môi, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập nước mắt, giọt lệ mang theo ý xuân và e sợ chảy xuống. Rơi vào bộ ngực lõα ɭồ của nàng, tựa như nước dính trên hoa quả, hắn không khỏi cúi người xuống cắn một cái.

"Đừng..."

"Đừng sợ." Hắn ngẩng đầu lên từ trước ngực nàng, khuôn mặt tuấn dật ma mị, hàm răng trắng tinh cắn lên đầṳ ѵú, "Người chết rồi."

Lúc này Đào Hoa mới phát hiện ra tiên linh đồng kia đã sớm chảy khô máu mà chết, ánh mắt không có thần thái.

Nàng rốt cuộc lớn tiếng khóc, Ma Chủ bèn cho người lôi cỗ thi thể kia đi thiêu thành cho, thấy nàng sợ hãi, lập tức ôm lấy người qua một bên. Quần áo tán loạn dưới đất, thân thể bé nhỏ không ngừng run rẩy vì nghẹn ngào khóc, rồi lại bởi vì hắn cưỡng ép tiến vào mà căng thẳng.

"Đừng cắn nhanh như vậy." Tần Nghiêu Huyền lè lưỡi liếʍ vành tai nàng, cho tới khi nơi đó đỏ ửng lên mới hôn xuống cổ nàng, "Ta không khống chế được, ngươi cũng sẽ đau đấy."

"Tại sao phải ở đây..."

Ma Chủ không rảnh cùng nàng cò kè mặc cả ngay lúc này, động tác bên hông ngày càng mãnh liệt, tiếng da thịt và dịch thể vang lên khi ra vào cũng vang lên, từng cỗ từng cỗ dịch thể trào ra bên ngoài. Nàng khó nhịn rêи ɾỉ, hai mắt ướŧ áŧ nhắm chặt lại.

"Làm sao thế?"

Hắn cảm thấy thỏa mãn ôm lấy nàng, từ trên giường đi xuống, "Không thích người chết?"

"Ta thích sống."

Đào Hoa cảm thấy một câu của hắn hai ý nghĩa. Bởi vậy lời ra miệng nàng cũng không biết nói thế nào, dưới thân không tự chủ co rút. Bị mị thịt cắи ʍút̼ rất thoải mái nên tâm tình Ma Chủ cũng vui vẻ, đáp ứng nàng, "Vậy cho ngươi sống."

Nhưng tuyệt đối không được nghĩ tới chuyện linh tinh gì khác.

Trong đại điện đầy yêu ma, thậm chí còn có khách khứa từ Tiên giới, tất cả hết sức xoa hoa hưởng lạc. Bông hoa quý nghìn năm mới nở một lần bị xé tung, cánh hoa bay lả tả tựa như những bông tuyết nhảy múa, mỹ cơ xoay vòng lộ eo nhỏ, khóe mắt và đuôi lông mày đều lộ mị ý.

Rượu ngon, mỹ cơ đẹp như vẽ, tiếng cười vui vẻ vang lên khắp nơi, tiếng xá© ŧᏂịŧ không che đậy, Ma giới đã bắt đầu một trận trọng lễ long trọng.

Đào Hoa đối với những thứ này cảm thấy dâʍ ɭσạи quá mức, ngay cả những tiên nhân tâm chí bẩn ổn cũng gia nhập, trong lúc nhất thời âm thanh dâʍ đãиɠ, ngọc thể ngang dọc, nàng sợ hãi ôm lấy bả vai Ma Chủ.

"Sao thế?"

Ma Chủ ngồi trên vương vị nhận anh đào tiểu mỹ nhân đưa tới, đặt trên môi Đào Hoa, ép ra nước quả đỏ tươi, "Xấu hổ sao? Cũng không phải chưa từng làm qua."

"Ta sợ hãi." Đào Hoa nói nhỏ cực kỳ, "Sợ... Sợ cùng bọn họ giống nhau."

"Vậy đừng nhìn."

Lông mày Tần Nghiêu Huyền nhấc lên, thò tay che đi ánh mắt Đào Hoa.

Trước mắt nàng là bóng tối dày đặc, âm thanh phóng đãng cũng hầu như không nghe thấy nữa.

Trước mắt hắn là tiên ma hai giới, dâʍ ɭσạи không chịu nổi, thanh âm phóng đãng làm cho người ta toàn thân mềm nhũn.

Nhìn quang cảnh phía dưới, ngón giữa hắn xẹt qua cổ Đào Hoa, trên da thịt chảy ra một giọt máu như cánh đào xinh đẹp, hương thơm say lòng.

"Ta à..."

Ma Chủ bật cười, cũng không có người chú ý tới hắn. Hắn cúi đầu, môi lưỡi chậm rãi hạ xuống, liếʍ đi vết máu, hai tay như có như không ôm lấy thân thể nàng.

Bao năm qua hắn hành sự khinh xa thục lộ (quen việc nên dễ làm), hắn chỉ cần vươn tay có thể sờ tới hai cánh môi mềm mại ướŧ áŧ phía dưới nàng, tách nó ra, cắm vào và nghe thấy tiếng nức nở của nàng.

Lần này nàng giống như không khóc, ngược lại khuây khỏa thở dài một tiếng, ôm chặt hắn không buông.

"Ngươi thật đáng thương."

Loại trường hợp này, ở trước mặt người Tiên giới bị Ma Chủ chiếm đoạt thân thể, tuy rằng không có người để ý nhưng nàng vẫn sợ hãi.

Trừ những nữ tiên ma, yêu cơ muốn trèo lên người Ma Chủ, không còn có ai quan tâm.

Khi Đào Hoa tỉnh lại cảm giác trong bụng vô cùng trướng, giống như bị hắn làm cực kỳ lâu, nhưng nàng không nghe không thấy được gì ngoài tiếng nước lép nhép trong cơ thể.

"Ma Chủ..."

"Suỵt!"

Ngón tay chống lên môi nàng, bờ môi nhẹ nhàng mổ một cái lên khuôn mặt nàng.

Đào Hoa phát hiện tiếng nói của bản thân rất đáng sợ, trên chậu rửa mặt hiện lên một gương mặt tiều tụy. Giống như đã có mấy ngày nàng chưa ăn linh khí, thân thể suy yếu, nhợt nhạt.

Như vậy chết đi cũng tốt. Dù sao toàn bộ Tiên giới cũng biết rồi, Ma giới cũng biết.

"Đói bụng sao?"

Ma Chủ di chuyển ngón tay, nhàn nhạt nhìn nàng.

"Không đói lắm." Đào Hoa thành thật nói: "Ta sắp chết rồi..."

"Ngươi muốn chết hay muốn sống?"

"Trước khi chết, ta chỉ muốn biết một chuyện." Đào Hoa cầm chặt tay hắn, giọng nói tiêu tán, "Ngươi vì sao lại là đọa tiên?"

Rõ ràng ở Ma giới, hắn vô cùng khác biệt. Tại Tiên giới, hắn cũng không giống ai.

Giống như một con bò lạc [1], không phải ma không phải tiên, cũng không phải ai cả.

[1] Maverick: Con bò lạc. Ý ở đây là người tài giỏi không theo khuôn phép, phụ thuộc vào ai cả.

Tại sao phải lưu lạc tới nỗi thành đọa tiên, ở nơi chướng khí mù mịt như Ma giới làm Ma Chủ?

"Không phải chuyện gì lớn." Hắn cười nhẹ nhưng rất điên cuồng, cũng rất khinh thường, "Ta trồng một cây đào, ngày đêm làm bạn, tưới nước bảo vệ. Ta nghĩ ta yêu gốc đào kia. Nhưng thần tiên nào lại yêu cây đào? Tiên giới không cho phép, ta thành đọa tiên."

Đào Hoa sững sờ nhìn Tần Nghiêu Huyền, nụ cười của hắn rốt cuộc cũng có một tia ấm áp.

"Vốn tưởng rằng Ma giới này có mỹ nhân ca múa suốt ngày đêm, so với cây đào kia đẹp hơn rất nhiều, có thể khiến ta quên đi cây đào kia. Nhưng bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi."

Tần Nghiêu Huyền chấm một cái vào trán nàng, "Nếu không phải vì ngươi sao ta có thể ở đây?"

"Vì vậy..."

"Ta thua bởi hoa đào ngươi." Hắn đứng dậy, đại điện nghiêng ngả sập xuống, máu tiên ma văng tung tóe, ngay cả mặt trời cũng rơi xuống, vạn vật tối đen.

Ma khí và linh khí quấn lấy nhau, hắn nhét vào miệng Đào Hoa, dường như những thứ ở đây không còn nguy hiểm nữa.

"Vì sao ngươi hủy tất cả?"

"Không thú vị nữa, thế thôi." Hắn nắm tay Đào Hoa, có chút lo lắng không yên, "Nói một chút đi, Hoa nhi thích gì? Ta cho ngươi."

Không tiên, không ma, trừ hắn ra, chẳng còn gì nữa.

Đào Hoa cảm thấy bản thân không muốn gì cả.

"Ta muốn một giọt nước." Nàng hôn nhẹ môi hắn, "Ngươi mở lòng ra, có được không?"

***

Đây là câu chuyện về một vị Ma Chủ hủy diệt trời đất chỉ vì cây hoa đào trong lòng.

Trải qua ngàn vạn chuyện trên thế gian, cuối cùng vẫn chỉ yêu thích đóa hoa đào.

Phiên ngoại tới đây là kết thúc. Cảm ơn các vị yêu

thích.