Đang say rượu, Đào Hoa nhìn mười nam tử trước mặt, quả thật cũng có chút thuận mắt nàng.
"Các ngươi có tài năng gì?" Đối với chuyện đi chơi kỹ viện Đào Hoa vốn không hiểu rõ, cười hì hì hỏi, "Có phải cũng giống như các cô nương ở đây, chơi đàn ca múa hay là ngâm mấy câu thơ trợ hứng?"
Đám kỹ nam nhìn nhau, không biết ý cô nương này là gì.
Nếu quả thật nàng chỉ muốn chuyện chuyện tao nhã như lời nàng nói, những kỹ nữ ngoài kia cũng sẽ không bị phạt. Nhưng nếu không phải, mà là nàng tới đây tìm đêm xuân mua vui, thì mười kỹ nam cũng quá là phô trương đi.
Đào Hoa nhìn qua còn rất nhỏ, thân thể mảnh mai, gầy yếu, đương nhiên là khuê nữ được giáo dục trong khuê phòng.
Thân phận có thể còn rất cao quý.
Người lớn tuổi nhất suy tư hỏi: "Cô nương là hiếu kỳ muốn biết chuyện phòng the?"
"Phòng the có cái gì mà phải tò mò chứ? Không phải cởi y phục, nằm xuống, mở chân ra là xong sao." Gương mặt Đào Hoa ửng đỏ vì ngà ngà say, hơi thở ẩn chứa mùi rượu, "Chuyện này ta so với các ngươi rõ hơn nhiều. Không có gì vui, nói chuyện khác đi."
Hóa ra là tiểu nương tử đã xuất giá sao?
Mọi người càng bối rối, vốn tưởng chỉ là tới đây bồi một đêm xuân, nào ngờ cô nương gia đã là hoa có chủ. Nhìn cách ăn mặc của cô nương này vô cùng cao quý, phu gia đương nhiên quyền cao chức trọng, dám chạm vào nàng ta, chỉ sợ ngày mai chết không ai biết.
"Các ngươi câm hết rồi sao?"
Thấy bọn họ buồn rầu im lặng, Đào Hoa có chút bất mãn, "Từng người một nói chuyện cho ta nghe, giờ ta không hài lòng một chút nào!"
Tên kỹ nam giỏi nhìn mặt người khác nói chuyện vội vàng tiếp lời Đào Hoa: "Cô nương nói chuyện phòng the hiểu rõ hơn cả chúng ta. Nhưng chỉ là nằm xuống hưởng thụ thì có bao nhiêu lạc thú chứ? Chuyện phòng the vốn có rất nhiều cái hay, chúng ta từ từ nói cho cô nương nghe."
"Ồ, còn có những cái hay gì cơ?"
Đào Hoa nghe vậy lập tức hứng thú: "Có cách nào giúp ta chơi hắn không?"
Đám kỹ nam kiên trì nói: "Đương nhiên là có."
"Nói mau!"
Đào Hoa vội vã mở hầu bao, rải vàng ra giường. Nàng nhớ lại mỗi lần trên giường cầu xin Tần Nghiêu Huyền, một chút mặt mũi nàng cũng không có. Chỉ có thể chịu đựng bị hắn đè xuống làm tới khi nào hắn thỏa mãn thì thôi, hơi men bốc lên đầu làm lá gan của Đào Hoa to lên rất nhiều, nàng vô cùng hiếu kỳ chuyện này.
Đám kỹ nam thấy nàng phản ứng như vậy, bất chấp khó khăn, nhận tiền thưởng nhỏ giọng nói cho Đào Hoa nghe.
"Nếu cô nương muốn chủ động, không bằng như vậy..."
Chỉ dựa vào lời nói thì khó diễn đạt rõ, người nọ tiện tay kéo nam tử bên cạnh ý bảo hắn nằm xuống, sau đó hai chân cong lên ngồi lên bụng hắn.
Đào Hoa đương nhiên biết tư thế này, lắc đầu liên tục: "Như vậy quá mệt, hơn nữa vào vô cùng sâu, chỉ vài cái là xương cốt ta mềm nhũn, phía dưới dấp dính dán vào nhau cũng không thoải mái."
Nghe nàng nói vậy, kỹ nam xấu hổ, lập tức đổi mấy tư thế khác cho Đào Hoa xem.
"Không, không, như thế rất mệt đó!" Đào Hoa ủy khuất bĩu môi, "Nếu làm tư thế đó sao ta có thể chịu đựng hai canh giờ? Nửa canh giờ ta đã tê liệt rồi."
"Thân thể phu quân cô nương quả nhiên cường tráng." Nào có ai sinh hoạt vợ chồng được hai canh giờ? Đám kỹ nam thay đổi tư thế liên tục đã thấm mệt, ngồi la liệt trên mặt đất, cởϊ áσ ngoài nói: "Nếu trực tiếp làm chuyện đó, đương nhiên là mệt mỏi rồi. Sao cô nương không thử một cái gì khác?"
"Cái gì cơ?"
"Ví dụ như cởϊ qυầи áo, thổi sáo, nói những lời dâʍ đãиɠ. Cũng có thể dùng ít da^ʍ cụ trợ hứng."
Trong gian phòng từng động tác mô tả theo lời nói được biểu diễn trước mặt Đào Hoa, tỉ mỉ cặn kẽ, dâʍ ɖu͙© đều được phô bày. Đào Hoa vẫn lắc đầu, mấy thứ này coi như nàng chưa từng thử qua nhưng kiếp trước cũng được ma ma dạy dỗ.
Một người cởi y phục, lộ ra l*иg ngực cường tráng, một người giải thích phải quyến rũ nam tử ra làm sao. Giơ tay nhấc chân cũng có thể phong tình tới mê người. Đào Hoa chống cằm, rõ ràng muốn nhìn kỹ học hỏi, nhưng nghĩ đến chuyện mỗi lần làm là Tần Nghiêu Huyền xé y phục hoặc trực tiếp luồn qua váy, nàng lập tức cười khổ.
"Có cách nào nhanh hơn một chút không? Phu quân ta luôn xé y phục của ta, y phục dù đẹp mê người cũng không thoát khỏi số phận đó đâu."
"Cô nương cũng có thể làm cho phu quân chậm một chút mà."
Người nọ nói xong kéo mở l*иg ngực, tư thế đương nhiên quyến rũ mê người, nhưng vóc người hơi gầy, chỉ miễn cưỡng chấp nhận được.
Đào Hoa thở dài một tiếng. Nhớ tới dáng người Tần Nghiêu Huyền, lại nhìn mấy người trước mặt, nàng mới biết thế nào là cực phẩm.
"Được rồi, các ngươi đừng cởi nữa. Phu quân ta ngay cả khi cởi y phục cũng mê người hơn các ngươi."
Nàng vừa thốt ra những lời này, gương mặt đám kỹ nam tối sầm. Từng chiêu từng thức này là bao công bọn họ được dạy bảo đấy, làm sao có thể so ra kém nam tử ngoài kia?
"Quả nhiên người tình trong mắt cô nương hóa Tây Thi..."
Đang lúc mọi người tức giận nhưng không dám nói gì thì cửa bị đẩy ra.
"Ai đó?"
Ai dám xông vào thanh lâu thế? Đám gác cổng sao không ngăn lại?
Đám kỹ nam lập tức cảnh giác, chỉ thấy một thân nam tử lạnh lẽo tay cầm vũ khí bước vào, sắc mặt âm trầm lộ rõ vẻ tức giận.
Ánh mắt đảo qua đám kỹ nam quần áo không chỉnh tề, ánh mắt sắc như đao làm cho người ta đổ mồ hôi lạnh. Đám kỹ nam rùng mình một cái, muốn há miệng nói cũng bị bộ dạng lạnh lùng như băng của nam tử dọa sợ tới mức mặt trắng bệch.
"Dám đến kỹ viện? Những kỹ nam này có vừa ý nàng không?"
"Nghiêu Huyền!"
Đào Hoa vui vẻ ngồi dậy, hoan hô nhào và ngực hắn. Trong lòng luôn nhớ có hắn xuất hiện là chuyện vui nhất trên đời.
Nàng túm quần áo Tần Nghiêu Huyền, lộ ra l*иg ngực nàng thèm muốn đã lâu, cọ cọ gương mặt vào, âu yếm, "Ta đã nói rồi, Nghiêu Huyền cởi y phục cũng mê người hơn bọn họ."
Trước mặt mọi người dám cởϊ qυầи áo hắn!
Tần Nghiêu Huyền tức giận muốn đưa tay đánh nàng, trừng trị nàng tội khi quân phạm thượng, không biết rằng long thể của hắn không thể tùy ý lộ ra ngoài sao?
Nhưng cái đầu nhỏ trước ngực không trong trạng thái bình thường, gò má đáng yêu đỏ bừng, nhất là câu nói kia, bàn tay của Tần Nghiêu Huyền rốt cuộc nắm lấy eo nàng.
"Cút ra ngoài."
Hắn vừa dứt lời, đám kỹ nam tông cửa xông ra, người đi cuối vẫn không quên khép cửa lại.
"Quý nhân này có lai lịch gì?" Ông chủ kỹ viện vẻ mặt đau khổ gọi bọn hắn lại, ý bảo không được nhiều chuyện, còn giơ tay thủ thế cắt cổ. Trong lòng mọi người lạnh run, bước đi vài bước đã nghe bên trong tiếng kêu thảm thiết.
"Đừng nói là có tai nạn chết người nha?"
Người gan lớn lặng lẽ dừng lại lắng nghe, nhưng trong chốc lát, giọng nói khàn khàn nhuốm tình du͙© vọиɠ ra làm hắn kinh hồn bạt vía, đợi cho lúc âm thanh trong phòng đứt quãng, hắn đếm ngón tay, quả nhiên hai canh giờ, nhưng vẫn chưa kết thúc.
Trong phòng Đào Hoa chỉ dây dưa một lát đã cảm nhận được nguy hiểm.
Đôi mắt của hắn làm cho người ta cực kỳ sợ hãi, giống như gió bão sắp ập đến, Đào Hoa không khỏi sợ run người. Lúc này nàng mới thò tay khép lại vạt áo trước ngực cho Tần Nghiêu Huyền, "Nghiêu Huyền, sao chàng xuất cung?"
"Tiếp tục đi."
Bắt được tay Đào Hoa, Tần Nghiêu Huyền nhướn lông mày, tiếng nói trầm thấp đáng sợ: "Không phải vì trẫm sợ Hoa nhi đến kỹ viện không vừa lòng với kỹ nam ở đây nên cố ý đến thỏa mãn nàng hay sao?"
"Ta nào có..."
"Vừa rồi không phải nàng so sánh ta với đám kỹ nam ở đây sao? Hả?" Há mồm cắn cổ nàng, Tần Nghiêu Huyền dùng sức hơn, lưu lại một chuỗi dấu răng, "Nếu trẫm đến trễ hơn một lát, có phải nàng sẽ so sánh trẫm và đám kỹ nam này ai làm nàng thoải mái hơn phải không?"
Đào Hoa xấu hổ đánh hắn: "Ta sẽ không cùng bọn họ làm chuyện này đâu, sao chàng có thể nghĩ vậy? Rõ ràng chàng hạ độc ta, nếu ta thật sự nhận huyết tinh của người khác ta chỉ có con đường chết!"
"Nàng còn biết đó!"
Nắm chặt cổ tay nàng, tiếng khớp xương canh cách vang lên làm Đào Hoa đau đớn, nhưng kêu nàng cũng không kêu nổi nữa rồi. Tiếng lụa bị xé toạc, Tần Nghiêu Huyền tỉ mỉ kiểm tra xem trên thân thể Đào Hoa có dấu vết lạ nào không mới yên tâm.
"Nơi này là thanh lâu, Hoa nhi có biết sẽ phát sinh những chuyện gì không?" Nén nộ khí, Tần Nghiêu Huyền nhìn da^ʍ cụ khắp phòng càng lo lắng, ôm ngang Đào Hoa lên ghế, tách hai chân nàng ra gác lên tay vịn.
"Ta sẽ không cùng người khác làm chuyện này đâu mà."
Lời nói nhuốm hơi men, Tần Nghiêu Huyền vung tay đánh mông nàng, dấu tay năm ngón đỏ rực nổi bật trên làn da sưng tấy. Đào Hoa đau đến nỗi bật khóc, ủy khuất hừ hừ: "Chàng khi dễ ta... Khi dễ ta..."
"Quả nhiên bị trẫm làm hư rồi." Quyết tâm không để ý đến nước mắt nàng, Tần Nghiêu Huyền cầm nhuyễn tiên quất hai cái vào mông nàng, "Tự ý xuất cung, đến kỹ viện, Hoa nhi muốn bị dìm xuống sông hay sung quân kỹ?"
"Sao không phải chém đầu chứ..."
Đào Hoa rụt cổ, nhuyễn tiên vẫn cứ đánh ở phía dưới, bầu ngực sữa rung lên, hai quả anh đào vì đau đớn mà đứng thẳng, Đào Hoa không dám khóc nữa.
Người trước mặt đã thật sự nổi giận. Tần Nghiêu Huyền tản sự nguy hiểm làm nàng hít thở không thông, rõ ràng bản thân nàng đã bày ra bộ dạng phóng đãng như vậy nhưng hắn vẫn đứng thẳng, không có chút động tình nào.
Giống như chuẩn bị bắt đầu một trận trừng phạt kéo dài.
"Rơi đầu sao? Một đao sảng khoái như vậy thì quá tiện cho Hoa nhi rồi. Trẫm cố ý đến Kim Ti Uyển, ai ngờ trên giường không có bóng dáng Hoa nhi."
Tần Nghiêu Huyền trông thấy các loại thuốc trợ hứng trên bàn, xem xét một chút sau đó lấy một lọ thuốc cao hồng nhạt. Ngón tay thon dài dính thuốc nhét vào hoa huyệt nàng, đầu ngón tay ma sát khe thịt nho nhỏ, cao thấp lên xuống, lúc dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra, hắn đè âm đế giấu mình trong mép thịt xuống, móng tay dùng sức bấm một cái.
"A! Đau!"
Vừa đau vừa thoải mái, nhưng lại xấu hổ đến nổi ngón chân nàng cuộn lại. Đào Hoa vô lực đạp hai chân, dưới thân một cỗ nóng bỏng làm miệng lưỡi nàng đắng khô. m đế bị xoa dược sưng lên, ngứa ngáy, Đào Hoa khó chịu hừ vài cái, toàn thân mềm mại ửng hồng.
"Còn chảy nước sao? Trách không được gọi những mười kỹ nam."
Ba ngày chưa làm nên mật huyệt chặt chẽ vô cùng, cái lỗ nhỏ dưới ánh nến đóng mở. Ngón tay lại lấy thêm chút thuốc cao, tham lam tiến vào bên trong, hoa huyệt ẩm ướt cắи ʍút̼, hút hắn tới nơi sâu hơn.
"Muốn lắm sao?"
Cố ý bôi thuốc cao sâu trong hành lang hoa huyệt, Tần Nghiêu Huyền cúi người, ngậm lấy nhũ hoa căng cứng, liếʍ láp gặm cắn, mãi cho đến khi nếm được vị máu tươi nhàn nhạt.
"Ừ... Muốn... Muốn..."
Dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan dưới thân, nàng không bị trói lại nhưng thân thể vẫn uốn éo trên ghế, Đào Hoa sớm đã học hỏi cách chủ động mà kỹ nam đã dạy.
"Trước tiên nói một chút nàng sai ở đâu?" Thừa dịp nàng động tình mà cắn vυ' nàng, máu tươi thấm ra ngoài, Đào Hoa ủy khuất ưm một tiếng. Vừa muốn há mồm, dưới thân truyền đến đau đớn như bị xé rách.
Cúc huyệt lâu không được tiến vào vị một viên ngọc nhỏ chống đỡ, bị đẩy mạnh vào trong làm Đào Hoa sợ tới mức lắc đầu liên tục.
"Không biết sao?" Tần Nghiêu Huyền lại dùng sức ấn vào, Đào Hoa lệ đã rơi đầy mặt.
Nàng muốn nói không nên đi đến thanh lâu nhưng mở miệng ra chỉ có tiếng cầu xin tha thứ, "Đừng... Đừng như vậy! Sẽ hư... Sẽ rách mất đấy..."
"Nàng yếu ớt quá đấy!"
Cuối cùng hắn cũng không nhét vào ngay mà Tần Nghiêu Huyền lấy một viên khác, trực tiếp nhét vào hoa huyệt đầy nước, sau đó xoa nắn hoa hạch. Dâʍ ŧᏂủy̠ óng ánh chảy tới khe mông đã bôi trơn giúp viên ngọc chen được vào cúc huyệt, chống đỡ đường ruột. Trước sau đè ép làm Đào Hoa vô cùng khó chịu, vào lúc hắn nhét một viên nữa, nàng òa khóc tiết ra. Hoa huyệt phun dịch thể vào mặt, vào quần áo Tần Nghiêu Huyền.
Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng vô cùng, nghiền tại hoa huyệt làm người ta sợ hãi.
Đào Hoa vừa định cầu hắn nhẹ chút, hắn lại mãnh liệt thẳng lưng, côn ŧᏂịŧ vừa to vừa dài tựa như muốn xuyên thủng nàng.
"Ô ô!"
Còn không kịp thở dốc, côn ŧᏂịŧ đã ra vào mãnh liệt, dâʍ ŧᏂủy̠ văng ra, Đào Hoa cảm thấy đau đớn cả cúc huyệt và hoa huyệt.
Hắn chỉ mới thúc vào vài cái Đào Hoa đã thét chói tai, nhiều lần đâm mạnh vào tử ©υиɠ, Đào Hoa không còn sức lực rêи ɾỉ, nhưng Tần Nghiêu Huyền vẫn cố ý thúc vào sâu bên trong, mấy chục cái sau cùng Đào Hoa bỗng nhiên mở to mắt, tử ©υиɠ bị bật mở, sảng khoái đánh tới, một lượng dâʍ ŧᏂủy̠ lớn trào ra, hoa huyệt co rút nhanh làm cho Tần Nghiêu Huyền khuây khỏa thở dài.
Long tinh trong ngày rót vào tử ©υиɠ nàng, Tần Nghiêu Huyền thò tay vuốt phần bụng nhô lên của nàng, hỏi: "Thoải mái không?"
"Ô ô... Thoải mái..."
Mỗi lần hắn đút vào viên ngọc phía sau cũng rung động, trước sau đều bị lấp đầy, kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Đào Hoa thấy thẹn, thân thể trắng nõn ửng hồng. Khóe miệng khẽ nhếch lên, dòng nước miếng trong suốt thuận theo chảy xuống ngực, Tần Nghiêu Huyền cúi đầu cắn cổ nàng, lực đạo dưới háng càng nặng hơn.
Hoa huyệt bị thô bạo giày vò, cửa huyệt trào ra bọt mép, thân thể co rút đến cao trào, Đào Hoa thét đến nỗi mất tiếng, khi xin tha giọng nói cùng mềm mại quyến rũ vô cùng. Chỉ thấy hắn thở dốc ra vào, tiếng nước càng lúc càng rõ ràng, nàng đã bị hắn làm đến nỗi thần trí mơ màng.
Toàn thân bủn rủn nằm sấp, vòng eo bị nâng lên, côn ŧᏂịŧ từ phía sau tiến vào, Đào Hoa lại run một cái, dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp chảy dọc theo dươиɠ ѵậŧ, quả thật làm hắn nổi điên.
"Còn dám hay không?"
Nhìn mái tóc Đào Hoa tán loạn trên lưng bóng loáng, Tần Nghiêu Huyền cúi người, hai tay vuốt ve nhũ thịt, há mồm gặm cắm theo sống lưng nàng.
"Đau... Đau... Đừng cắn!"
Đào Hoa lắc đầu lại gật đầu, vòng eo không tự chủ rung động nghênh đón, kɧoáı ©ảʍ làm nàng thất thần. Nhuyễn tiên lại rơi xuống, nhưng đau đớn lại mang theo kɧoáı ©ảʍ, một roi là một trận run rẩy, Tần Nghiêu Huyền cũng nhịn không được mà nghiến răng.
Đợi cho tử ©υиɠ bị rót đầy, Tần Nghiêu Huyền mới lau mồ hôi, rút côn ŧᏂịŧ ra ngoài, một cỗ dịch trắng đυ.c thuận theo cửa huyệt sưng đỏ chảy xuống.
Ở đây không có côn ngọc, hắn duỗi ngón tay đâm vào chặn lại.
"Nghiêu Huyền... Không được..."
Đào Hoa sướиɠ muốn phát điên, ánh mắt mơ hồ nhìn phía trước, trong miệng cắn một sợi tóc cũng không phát hiện, gương mặt xuân ý e lệ làm Tần Nghiêu Huyền cảm thấy mỹ mãn.
"Thoải mái lắm sao?"
"Ừ." Đào Hoa nhíu mày, khóc không ra tiếng, "Đau quá."
"Trẫm còn chưa phạt nàng đâu." Thò tay vào cúc huyệt nàng, vỗ nhẹ mông ý bảo nằng nhả viên ngọc ra, Tần Nghiêu Huyền nhỏ giọng nói: "Hôm nay bất quá chỉ vài roi, lát nữa về cung đừng mơ trốn nữa."
Đào Hoa vô lực giãy giụa muốn nhả đổ vật ra, nhưng bỗng dưng nàng thấy đau đớn.
Vết thương trên lưng đau như bị phỏng, dưới thân cũng đau nhưng không phải cơn đau nhói như lúc này.
Tần Nghiêu Huyền thưởng thức bộ dạng Đào Hoa sau khi bị hắn bắn vào, ngón tay chặn ở cửa huyệt bỗng chốc ngừng lại. Theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc, tơ máu nhàn nhạt chảy ra.
Hắn từ tay dò xét vào, Đau Hoa đau đến trợn mắt.
"Rõ ràng không rách."
Thấy máu càng nhiều, lòng Tần Nghiêu Huyền cảm nhận được dự cảm xấu, cầm y phục vội mặc vào. Đứng dậy chạy ra khỏi phòng, hướng về một căn phòng tràn đầy âm thanh dâʍ đãиɠ, đá văng cửa.
Bỏ qua bộ dạng thiên kiều bá mị của nữ nhân trong phòng, ánh mắt hắn nhìn về phía nam tử đang hưởng thụ, lạnh lùng nói: "Hoa nhi chảy máu."
"Hả?"
An Dịch đang cười vui vẻ chợt mở mắt, tìиɧ ɖu͙© tiêu tán trong nháy mắt. Hắn rút côn ŧᏂịŧ chôn sâu trong cơ thể kỹ nữ, kéo đầu nàng ta xuống ý bảo liếʍ sạch, sau đó mặc y phục vào đi ra cửa.
Hắn trầm ngâm một lát, bấm ngón tay vài cái, chợt nhìn Tần Nghiêu Huyền hỏi: "Không biết giờ nên nói chúc mừng hay nén bi thương?"
Tần Nghiêu Huyền căng thẳng hơn.
Hắn hiểu con người An Dịch, tuy rằng mỗi câu nói như bông đùa, nhưng mỗi câu nói đều là thật. Hắn cũng chưa bao giờ rảnh cùng người khác nói giỡn.
"Xem qua rồi hãy nói." Tần Nghiêu Huyền vào phòng đắp chăn kín cho Đào Hoa, nhưng cũng không thu dọn dấu vết hoan ái, trực tiếp đem cổ tay Đào Hoa ra trước mặt An Dịch.
Không hề cách sợi tơ hay vải mỏng, da thịt kề nhau, cẩn thận dò xét rất lâu. Cuối cùng An Dịch cũng bắt được một chút động tĩnh khác thường.
"Là hỉ mạch." An Dịch lắc đầu nói: "Chỉ là cách giải độc còn chưa tìm ra, thai nhi này sợ không giữ được."