Khi Quân Vi Hoàng

Chương 52: Long chủng

Tần Nghiêu Huyền đương nhiên không dám dùng roi thật. Chỉ là hắn vừa cầm trên tay, Đào Hoa đã sợ tới mức run lên, rúc vào l*иg ngực hắn khóc sướt mướt hỏi hắn có thương nàng hay không.

Đối mặt với đôi mắt vô tội, trong veo của nàng, dù là thật sự có một phần tức giận cũng hóa thành áy náy, Tần Nghiêu Huyền thở dài sờ má nàng, hôn nhẹ nàng một cái, nói làm sao có thể không thương nào.

Bây giờ, những lời nói ngọt ngào như mứt hoa quả cũng không dỗ được Đào Hoa nữa, nàng hỏi hắn chút chuyện khi còn bé.

"Khi Hoa nhi mới sinh đã rất xinh đẹp."

Uống hết một nửa chén thuốc đắng, hắn dỗ thế nào nàng cũng không uống nữa, Tần Nghiêu Huyền phải ôm nàng dỗ dành: "Lúc bà đỡ ôm nàng đặt vào lòng trẫm, con mắt nho nhỏ của nàng cũng không có mở ra. Nàng mềm mềm, trắng nõn, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt, cả ngày không ngủ thì khóc."

Tần Nghiêu Huyền bón thuốc cho nàng, "Giống như bây giờ vậy, cho nàng ăn nàng luôn quậy."

Đào Hoa nhăn mặt vì đắng, nuốt toàn bộ số thuốc được hắn đút cho, ủy khuất nói: "Không phải trẻ con ai cũng vậy sao? Đâu phải mình ta không có nghe lời."

"Hoa nhi đương nhiên không giống những đứa trẻ khác rồi."

Thấy Đào Hoa sắp khóc vì đắng, Tần Nghiêu Huyền lấy một quả mơ ngọt bỏ vào miệng nàng, "Đám hoàng đệ, hoàng muội của ta mới sinh ra ai cũng giống như khỉ con, phải dưỡng mấy tháng mới có thể gặp người khác. Hoa nhi không như vậy, từ nhỏ đã khiến người ta yêu thích."

"Có phải bệ hạ vô cùng vui mừng không?"

Sờ đầu Tần Nghiêu Huyền, Đào Hoa bật cười: "Thật kỳ quái. Chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh chàng ôm một bé gái miệng còn hôi sữa, suốt ngày dỗ dành cho ta ăn... Nói như thế nào đây... Chính là..."

Thật sự không dám tin.

"Vì sao chàng không giao ta cho mẫu thân để người cho ta ăn?" Dựa theo lời Tần Nghiêu Huyền vừa nói, bản thân nàng vừa sinh ra, bà đỡ đã giao cho hắn. Dù lúc bú sữa mẹ, hắn cũng ở bên cạnh. Nàng được mấy tháng tuổi cũng là hắn bón cháo cho nàng ăn từng bữa.

Tay Tần Nghiêu Huyền đang sờ tóc nàng thì dừng lại, chậm rãi nói: "Hoa phi sau khi sinh Hoa nhi thì không dậy nổi nữa, không có cách nào chăm sóc nàng."

"Ồ, là như vậy sao." Nghĩ tới mẫu thân nàng còn trẻ mà đã ra đi, Đào Hoa rũ mắt, "Hoa nhi sẽ không tìm được mẫu thân nữa sao?"

"Đồ vô lương tâm này."

Tần Nghiêu Huyền bóp má nàng, "Giờ nàng mới muốn tìm mẫu thân sao? Lúc ấy trẫm buông nàng ra, trẫm quay đi ai lập tức kêu Nghiêu Huyền, Nghiêu Huyền sau đó khóc nhè, chẳng lẽ không phải Hoa nhi sao?"

"Hoa nhi không nhớ rõ mà!"

Chuyện gì xảy ra với Tần Nghiêu Huyền? Đào Hoa nhìn xem hôm nay hắn đã đứng trên vạn người, nàng thật sự cảm khái. Quậy một lúc, cuối cùng nàng rúc trong l*иg ngực hắn ngủ, cánh hoa đào ngoài cửa sổ đang rụng khỏi cành, lã chã rơi, cái nắng hè oi ả càng làm thêm mệt mỏi.

"Hoa nhi muốn ngủ sao?"

Tần Nghiêu Huyền đổi tư thế dựa lưng vào giường, vỗ nhẹ lưng nàng, "Chờ trẫm gọi Hạ Chu đổi chậu băng rồi ngủ tiếp."

"Không cần đâu, ta không nóng." Mơ mơ màng màng cọ cọ l*иg ngực hắn, Đào Hoa không thấy nóng một chút nào.

Kim Ti Uyển yên tĩnh, đông ấm hạ mát, lúc này gió lất phất trên mặt vô cùng sảng khoái. Tần Nghiêu Huyền gật đầu lấy áo choàng tơ tằm đắp lên hông Đào Hoa, sau đó dỗ nàng ngủ.

Cứ như vậy gần nửa tháng trôi qua, Tần Nghiêu Huyền cưng chiều Đào Hoa không biết chán, An Dịch không nhìn nổi nữa rồi.

Thừa dịp tới Cống Hưng các bắt mạch cho nàng, hắn nhất định phải kéo nàng đi đánh một ván cờ.

Đào Hoa thừa nhận kỳ nghệ nàng không tồi, đã chết qua một lần nên đã sớm không quan trọng thắng thua, đi từng nước cờ vô cùng tiêu sái, tự nhiên. Mấy nước hí khúc Liên Hoa Lạc [1] của nàng làm An Dịch mấy lần không trở tay kịp, hắn vô cùng kinh ngạc.

[1] Hí khúc Liên Hoa Lạc: là một trong những loại vũ đạo dân gian đại biểu cho tỉnh Hà Bắc. Nó truyền lưu ở Thương Châu, đặc biệt là huyện Thương, và huyện Nam Bì, đã có gần một trăm năm mươi năm lịch sử. Mùa đông nhàn rỗi, mọi người thường tập luyện, đến mười lăm tháng giêng sẽ diễn xuất, tiễn đưa năm cũ đón chào năm mới, chúc mừng mùa thu hoạch, thể hiện tâm tình vui sướиɠ. Nội dung chủ yếu thể hiện là tình yêu nam nữ và cuộc sống của nhân dân.

Nhưng Quốc sư là ai chứ? Thiên tai nhân họa hắn đều dự đoán được, mưu binh quỷ kế, dã tâm kẻ nào ngo ngoe cũng chỉ nằm trong lòng bàn tay hắn, cũng như vận số của Đào Hoa, lưu lạc bao năm cuối cùng cũng sẽ êm ấm.

Đào Hoa nâng chén trà nhỏ nhấp một ngụm, nhưng đôi mắt lóe hàn khí, Lục Thiên Hành rút kiếm chĩa vào cổ An Dịch.

An Dịch vẫn chậm rãi nói: "Thần có một chuyện muốn trao đổi với nương nương."

"Nói đi." Nhìn gương mặt lãnh đạm của hắn, nếu hắn muốn cầu cạnh nàng chắc chắn không có cách cự tuyệt, Đào Hoa đột nhiên có cảm giác một kiếm này của Lục Thiên Hành chém hắn cũng đáng lắm.

An Dịch dùng ngón tay đẩy chuôi kiếm, nói thẳng: "Nương nương coi như đã cùng Hoàng thượng tiêu tan hiềm khích xưa, ân ái trở lại, giống như củi khô bắt lửa. Nhưng cũng không thể ngày đêm quấy lấy nhau, bạch nhật tuyên da^ʍ, hàng đêm sênh ca."

"Ta nào có..."

Lời này nghe được mặt Lục Thiên Hành đỏ bừng, Đào Hoa không tự chủ bụm mặt, cắn răng tức giận nhìn chằm chằm An Dịch.

Đào Hoa biết An Dịch nói có lý, nhưng chuyện này nàng cũng không làm chủ được. Là Tần Nghiêu Huyền ngày nào cũng chạy tới chỗ nàng, quấn quýt nàng, bắt nàng làm chuyện đó ở những nơi kia, cung nữ ngẫu nhiên thấy cũng nhắm mắt coi như chuyện thường rồi. Giờ trong người nàng còn chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tần Nghiêu Huyền, khó chịu, không ngồi thẳng được.

"Nhưng nương nương cũng không nói không, không phải sao?"

Đối mặt với sát ý của Lục Thiên Hành, An Dịch cũng không sợ hãi, "Nương nương biết rõ, người đã không phải nữ hài hai ba tuổi như trước kia, không thể suốt ngày quấn lấy Hoàng thượng."

"Nhưng..."

"Coi như là Hoàng thượng thật sự coi nương nương như nữ hài hai ba tuổi, nhưng người đã lớn như vậy rồi." An Dịch lắc đầu nói: "Mong rằng nương nương biết tự trọng."

"Ta đã biết rồi."

Tức giận kêu Lục Thiên Hành tiễn khách, Đào Hoa chống tay đứng dậy, yên lặng xếp bàn cờ.

"Nương nương đừng nghe Quốc sư ăn nói bậy bạ, Hoàng thượng sủng ái người là chuyện tốt." Lục Thiên Hành đứng thật xa, cúi đầu nói: "Thuộc hạ nhìn cũng rất cao hứng."

"Ta biết rõ nhưng hắn nói cũng không có sai."

Ở hậu cung này còn dựa vào cái gì để sống yên phận chứ?

Thế gia sau lưng? Đào Hoa rõ ràng bây giờ nàng đã đen như mực rồi, không có thế gia nào giúp đỡ cả. Lúc trước tốt xấu gì cũng là công chúa Đại Diễn, dù nói thế nào cũng có chút mặt mũi nhỏ, nhưng hôm nay mẫu thân nàng là Hoa phi, là đứa trẻ năm đó vì Ngạo Quốc còn yếu nên ném nàng qua Đại Diễn.

Nhất là cái danh huynh muội thông da^ʍ treo trên đầu, Đào Hoa bây giờ ngoại trừ Kim Ti Uyển thì không dám đi đâu.

Tần Nghiêu Huyền cũng không nói thẳng trước mặt chúng thần rằng nàng và hắn không có quan hệ huyết thống, dù là Hạ Chu và A Mật Đóa. Như vậy khác nào bôi đen tiên đế, hạ thấp thân phận của Đào Hoa hơn. Hắn thậm chí ngay cả cha ruột nàng là ai cũng không biết, chỉ nói năm đó Hoa phi vào cung, trong bụng đã có nàng.

Chỉ có ân sủng của Hoàng thượng mới là kế lâu dài.

Suy nghĩ tới đây, Đào Hoa thở dài, thu dọn cờ xong nói: "Cũng không sao cả, dù sao ta với ngai vị Hoàng hậu này cũng không hứng thú, như bây giờ càng nhàn hạ, tốt lắm rồi."

Lục Thiên Hành gật đầu, mở miệng nói: "Nghe cung nữ nói, bên Ngọc mỹ nhân đã có hỉ mạch."

"Thật sao?"

Đào Hoa ngừng tay lại, ra vẻ nhẹ nhõm nói: "Hẳn là Quốc sư a."

Nhưng đến cuối cùng dù cho là hài tử của ai, dựa theo trí nhớ kiếp trước của nàng thì những đứa trẻ đó đều gọi Tần Nghiêu Huyền là phụ hoàng, là hoàng tử, công chúa của hắn.

Tuy rằng Đào Hoa không ngừng nhắc nhở bản thân không cần quan tâm, nhưng bụng nàng không có chút động tĩnh, trong lòng vẫn vô cùng không vui.

Tháng bảy thời tiết thay đổi, trên bầu trời phủ một tầng sương mỏng.

"Hoa nhi làm sao vậy? Không muốn ra ngoài sao?"

Trong một tiểu đình nhỏ, cung nữ thị vệ đã lui ra hết, Tần Nghiêu Huyền ngồi bên Đào Hoa hỏi: "Mấy ngày nay quốc sự bận rộn, trẫm không ở bên Hoa nhi nhiều được, nàng tức giận sao?"

"Không phải."

Mệt mỏi nắm sợi gấm trên bàn đá, Đào Hoa dùng ngón tay thắt dây không thèm nhìn hắn.

Tần Nghiêu Huyền lại hỏi: "Đồ dưới thân làm nàng khó chịu sao?"

"Có một chút." Nói đến côn ngọc dưới thân, Đào Hoa càng không vui. Rõ ràng dùng các loại biện pháp, thuốc ức chế độc cũng uống không thiếu chén nào, mà bụng của nàng cũng không có một chút động thái nào?

Nghĩ tới bọn cung nữ Kim Ti Uyển đều đang lén lút thảo luận xem phi tử nào mang bầu, ai sinh ra được Thái Tử, Đào Hoa đều không thoải mái.

Phượng vị dù có mất, nàng cũng không quan tâm. Nhưng vị trí Thái Tử giao cho người ngoài, giang sơn của Tần Nghiêu Huyền lại giao cho hài tử của An Dịch, nàng không cam lòng.

"Không bằng lấy ra nhé?"

Cố ý nói lời như vậy, trong mắt Tần Nghiêu Huyền chứa vui vẻ, tay trượt từ mặt nàng xuống cổ, nắm vòng eo nàng: "Trẫm cũng đã hai ngày không chạm vào nàng rồi."

"Đợi một chút."

Đào Hoa cảm thấy nguy hiểm, nhìn bốn phía trống trải, hoa nở rực rỡ, tiếng côn trùng râm ran, gương mặt nàng phiếm hồng: " Bất quá chỉ là đêm qua thôi mà, tối đa một ngày rưỡi, sao chàng tính hai ngày rồi hả?"

"Nhưng trẫm cảm thấy lâu như hai năm vậy."

"Nhưng giờ Hoa nhi không thoải mái... Phía dưới..."

Mắt thấy chạy không được rồi, Đào Hoa quyết định làm nũng. Nhưng Tần Nghiêu Huyền lại hết sức săn sóc hất khăn khải bàn, ném tất cả xuống dưới gầm bàn không tính, còn phủ khăn trải bàn lên chân nàng, treo chân nàng lên tách ra.

"Trẫm biết rõ Hoa nhi xấu hổ, không bằng làm như vậy?"

Nhìn bản thân dưới thân nam nhân, Đào Hoa tức giận đánh hắn, cảm giác này so với giao hoan trước mặt người khác nàng càng xấu hổ.

"Hoa nhi yên tâm, trẫm đã sớm hạ khẩu dụ, không cho ai đi vào ngự hoa viên." Thò tay luồn xuống dưới vạt áo nàng, chạm vào bầu ngực hơi sưng đỏ, Tần Nghiêu Huyền bóp vài cái, còn chưa kéo xong quần áo xuống, Đào Hoa đã mẫn cảm hừ một tiếng.

"Ngọc trụ bị rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ thuận theo bắp chân chảy ra bên ngoài, Đào Hoa chật vật lau đi nhưng Tần Nghiêu Huyền lại không biết xấu hổ xoa âm hạch đang run rẩy của nàng.

"Tiết ra một lần đi."

"Nghiêu Huyền!"

Đào Hoa tức giận muốn đạp hắn, nhưng vừa duỗi chân ra, đã bị Tần Nghiêu Huyền gác lên vai, thậm chí hôn cổ chân, "Ngoan."

Cảm giác được gác chân lên vai quân vương đặc biệt kỳ lạ. Đào Hoa có cảm giác được tri kỷ hầu hạ, điểm mẫn cảm dưới thân được vuốt ve, nàng sảng khoái đến nỗi không ngừng chảy ra nước, cao trào ùa tới Tần Nghiêu Huyền rúc luôn đầu xuống dưới lớp khăn trải bàn, nàng co người, sợ bị hắn thấy tình cảnh dâʍ ɭσạи bên dưới.

"A!"

Tiếng thở dốc của Đào Hoa nặng nề hơn, hoa huyệt rỉ nước bỗng được bao bọc bởi khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi hắn quét lấy mép thịt, mυ'ŧ vào còn có thanh âm nuốt xuống. Đào Hoa nhỏ giọng kêu bẩn, nhưng đầu lưỡi lại không biết chừng mực chui vào trong, đảo nếp thịt moi ra càng nhiều xuân thủy.

Hai đùi co rút bị Tần Nghiêu Huyền vuốt ve, Đào Hoa kẹp lấy đầu hắn. Bởi vì không nhìn thấy nên nàng càng thêm lớn mật, vòng eo cong lên để hoa huyệt gần môi hắn hơn.

"Thật dâʍ đãиɠ."

Tần Nghiêu Huyền cố ý không cho nàng cao triều, rút đầu lưỡi ra liếʍ thịt châu sưng huyết, dịch thể da^ʍ mỹ dính trên cằm hắn, một cỗ lại một cỗ chảy xuống.

"Còn không phải chàng khi dễ ta sao?" Đào Hoa thở hổn hển, híp đôi mắt mơ màng.

"Trẫm khi dễ nàng bao giờ?" Tần Nghiêu Huyền cắm một ngón tay vào trong hoa huyệt xoay tròn, bắt chiếc động tác của đầu lưỡi khi này làm cho Đào Hoa hét ầm lên.

"Chàng khi dễ ta... Khi dễ ta... Không cho ta... Ừ..."

Rất nhanh hắn đã liếʍ nàng lên cao trào, vòng eo Đào Hoa căng cứng, không tự chủ thò tay vuốt ve ngực mình, rêи ɾỉ nói: "Ô ô... Chính chỗ đó... Nha, thật thoải mái..."

Nàng ngẩng đầu dậy đón kɧoáı ©ảʍ đánh tới, khóe mắt Đào Hoa quét xung quanh lại đột nhiên thấy một bóng người.

Thân thể nàng căng thẳng, Tần Nghiêu Huyền tưởng nàng đã lêи đỉиɦ, càng ra sức khiến nàng vui vẻ thêm nữa.

"Ô ô, đừng a!"

Tiếng rêи ɾỉ ngâm dài quyến rũ tận xương, Đào Hoa mắc cỡ khóc, "Ta từ bỏ!"

"Không ngờ Ngọc quý phi không ở Kim Ti Uyển lại ở trong ngự hoa viên phóng túng." Một giọng nữ cao vυ't giống như chậu nước lạnh dội xuống, thân thể Đào Hoa căn bản không thể khống chế, há miệng run rẩy, cả tâm hồn và thể xác đạt cao trào, tiếng rêи ɾỉ bật ra qua kẽ răng.

Nàng thở dốc vài cái, sau đó mới lúng túng nhìn mỹ nhân mặc hoa phục màu vàng, gương mặt mỹ lệ, dáng người cũng nhanh nhẹn hấp dẫn, bụng dưới hơi lộ ra cũng không giảm đi thùy mị.

"Ngọc mỹ nhân?" Đào Hoa chỉ nghĩ chốc lát đã biết người này là ai.

Ngọc mỹ nhân cắn răng, hiển nhiên không thích Đào Hoa xưng hô như thế.

"Chữ Ngọc bệ hạ tứ phong, ba chữ này chỉ bệ hạ có thể gọi. Ngọc quý phi nên chiếu theo lễ nghi gọi bổn cung một tiếng nương nương."

Chỉ thấy ánh mắt nàng ta linh động, cao cao tại thượng từ trên cao nhìn nàng, Đào Hoa lập tức nghe được mùi thuốc súng. Cười lạnh nói: "Nương nương? Xin hỏi là nương nương cung nào? Ta là quý phi lại đi gọi nương nương, ngươi là một mỹ nhân còn chưa được phong phi cũng được gọi là nương nương, quy củ hậu cung này không còn nữa sao?"

Không ngờ được Đào Hoa mảnh mai như thế, mở miệng lại khiến người ta không phản kháng được, Ngọc mỹ nhân tức giận phát run. Nặng nề hừ một tiếng, che bụng mình nói: "Bổn cung không chấp nhặt với ngươi, nếu làm bị thương hoàng tử trong bụng ta, ngươi bồi thường không nổi đâu."

"Ta nói một câu đã có thể làm bị thương bào thai trong bụng ngươi sao? Ngươi quá đề cao ta rồi."

Cảm thấy Tần Nghiêu Huyền vẫn động thủ dưới thân nàng như trước, Đào Hoa tức giận đạp hắn.

Đáng giận, phi tử của hắn tìm tới tận cửa tuyên chiến rồi, hắn còn muốn làm nữa à?

"A, Ngọc quý phi quả nhiên năng lực không nhỏ, ngay cả giường ca ca mình cũng bò lên được." Ngọc mỹ nhân híp mắt, tiến lên vài bước rồi che mũi nói: "Ở đây sao lại có một cỗ mùi khai? Không có Hoàng thượng, Ngọc quý phi đừng lãng phí bản thân như vậy, đến ngự hoa viên mua vui sao? Ngươi không biết Hoàng thượng tự mình hạ lệnh không ai được đi vào sao?!"

"Ta biết rõ a."

Đầu lưỡi Tần Nghiêu Huyền lại tiến công, Đào Hoa nổi giận, đưa chân đạp lên mặt hắn, nhìn Ngọc mỹ nhân cười tươi như hoa: "Ngoại trừ Hoàng thượng không ai được đi vào. Vậy Ngọc mỹ nhân ở nơi này làm cái gì? Ngươi cho rằng ngươi hoài thai long chủng, ngay cả khẩu dụ Hoàng thượng ngươi cũng không cần nghe sao? Nếu Hoàng thượng biết được, long nhan tức giận, ngươi không sợ sao?"

"Chê cười rồi, bổn cung bất quá đến đây giải sầu dưỡng thai!"

Dưới bàn không biết Tần Nghiêu Huyền có nổi giận vì Ngọc mỹ nhân tự ý tiến vào ngự hoa viên hay không, lúc này bị Đào Hoa đạp một cước vào mặt, hắn thật sự nổi giận.

Ngọc mỹ nhân có sợ lửa giận của hắn hay không không biết, nhưng Đào Hoa nhất định là không sợ.